Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 21: Sát Quỷ
Cập nhật lúc: 02/12/2025 06:06
Ước chừng đến chính ngọ, vốn nên là lúc mặt trời chói chang, thế nhưng trong núi rừng chỉ có thể miễn cưỡng thấy vài điểm nắng loang lổ xuyên qua tán lá.
Men theo tiểu phi trùng dẫn đường, bọn họ xiêu xiêu vẹo vẹo đi sâu vào rừng. Vòng qua một rặng bụi rậm, trước mắt liền hiện ra một sơn động âm u ẩm ướt.
Tống Thính Tuyết vừa nhìn liền nhận ra ngay: “Đây chính là nơi chúng ta từng bị trói khi còn nhỏ.”
Triệu Vinh Nguyệt lại bị đưa đến đây… là trùng hợp, hay kẻ b·ắt c·óc lần này có liên quan đến tên đã ch·ết năm đó?
Không kịp nghĩ nhiều, Tống Thính Tuyết lập tức dẫn đầu lao vào trong động.
Những người khác theo sát phía sau.
Mỗi bước tiến lên, lòng Tống Thính Tuyết lại trầm nặng thêm một phần.
Những ngày bị trói năm xưa là bóng ma trong ký ức thơ ấu của hắn. Về sau, chính Triệu Vinh Nguyệt xuất hiện, mới giúp hắn trong vô tận khủng hoảng tìm được một chút an ủi.
Hiện tại hắn đã không còn là hài t.ử tay trói gà không chặt năm ấy, nhưng khi một lần nữa bước vào nơi này sau nhiều năm trôi qua, sâu trong xương cốt hắn vẫn âm ỉ dấy lên sợ hãi.
Phương Tùng Hạc thấy sắc mặt hắn không đúng, thấp giọng hỏi: “Tống tiên sinh, ngươi không việc gì chứ?”
Tống Thính Tuyết lắc đầu: “Ta không sao.”
Việc cấp bách là phải tìm được Triệu Vinh Nguyệt. Hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân vì nỗi sợ thuở nhỏ mà d.a.o động.
Trong động ánh sáng mù mịt. Ngoại trừ Sở Hòa, những người còn lại đều không phải người thường, bước chân trên mặt đất gồ ghề vẫn vững như đi trên đường bằng phẳng. Chỉ có Sở Hòa là lên một bước, xuống một bước, lảo đảo không thôi.
Nàng lại giẫm phải một hòn đá, thân thể nghiêng hẳn sang một bên. Đúng lúc sắp ngã, một bàn tay liền túm lấy nàng kéo về.
A Cửu không khách khí nói: “Ngốc tử.”
Sở Hòa trừng hắn: “Nơi này tối om như vậy, có thể trách ta sao?”
A Cửu cúi đầu: “Trong này chỉ có nàng luôn muốn té. Nàng yếu nhất.”
Sở Hòa muốn phản bác, nhưng nghĩ lại thấy hắn nói đúng thật, không sao phản bác được. Nàng mím môi, không phục mà vươn tay véo mạnh lên cánh tay hắn.
“Ngươi câm miệng!”
A Cửu chỉ cảm thấy hơi ngứa, nghiêm túc đáp: “Không đau.”
Sở Hòa bị hắn chọc tức đến mức muốn phát điên. Nếu không phải thời điểm này không thích hợp, nàng thật sự rất muốn đá cho hắn một cái.
Đi phía trước, Phương Tùng Hạc khẽ hắng giọng, liếc nhìn hai người phía sau.
Trong lòng hắn thầm than: Tống Thính Tuyết đang gấp đến phát điên, hai người các ngươi còn ve vãn qua lại được nữa cơ đấy?
Sở Hòa nhanh tay túm lấy cánh tay A Cửu, ý bảo hắn lập tức ngậm miệng.
Phương Tùng Hạc bỗng nói: “Hương hoa thật nồng.”
Tống Thính Tuyết cũng ngửi thấy. Hơn nữa, mùi hương này vô cùng quen thuộc. Hắn bước nhanh hơn, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn khựng lại.
Trên vách đá đen sì là từng dải dây đằng bò đầy, uốn lượn ngoằn ngoèo, đan cài đến mức rối mắt, như những chiếc vuốt của yêu ma vươn ra trong bóng tối.
Giữa lớp dây đằng ấy, vô số đóa hoa tím yêu dã nở rộ. Chúng tỏa ra mùi hương âm u, sắc tím mê hoặc, rực rỡ đến mức quỷ dị. Ở nơi đất đá lạnh lẽo không thấy mặt trời này, sự sống của chúng lại càng trở nên kỳ quái đến mức dựng tóc gáy.
Tống Thính Tuyết lẩm bẩm: “Là quỷ hoa...”
Từ sau khi án nữ t.ử m·ất t·ích xuất hiện, quỷ hoa bỗng dưng lộ diện, khiến rất nhiều người tìm kiếm nơi chúng mọc. Nhưng không ai nghĩ hoa lại nở trong một thạch động giữa núi rừng.
Khung cảnh này, vượt ngoài dự liệu của tất cả.
A Cửu nhìn chằm chằm những đóa hoa tím mê hoặc kia. Hắn đưa tay ra, sắp chạm vào một cánh hoa yêu dã thì một bàn tay lập tức giữ chặt lấy cổ tay hắn.
“Đừng chạm vào! Lỡ đâu có nguy hiểm thì sao!”
Sở Hòa ôm cứng lấy cánh tay hắn, sợ hắn lại nhất thời nổi hứng làm chuyện dại dột.
A Cửu lại ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, để mặc nàng giữ tay, cũng không giãy. Chỉ là ánh mắt hắn vẫn dính trên mặt nàng, mang theo một loại cảm xúc không rõ tên.
Tiểu phi trùng dẫn đường bay thẳng vào bóng tối phía trước.
“Tống tiên sinh!”
Tống Thính Tuyết hoàn toàn không để ý, gọi lớn tên, rồi lập tức lao vào không gian bị hoa tím và dây đằng bao phủ.
Phương Tùng Hạc biến sắc. “Tống tiên sinh, cẩn thận!”
Nhưng bóng người Tống Thính Tuyết đã biến mất trong rừng hoa rậm rạp. Không yên lòng, Phương Tùng Hạc cũng vội vã chạy theo.
A Cửu bước lên trước hai bước thì bị Sở Hòa túm c.h.ặ.t t.a.y áo.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt mang theo vẻ khó hiểu. Không phải nàng nói phải tìm người sao?
Sở Hòa nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Chúng ta đi vào có gặp nguy hiểm không?”
Đám thực vật màu đen và hoa tím âm u này khiến nàng sởn hết da gà. Lỡ bước vào rồi lại không ra được thì sao?
A Cửu hỏi lại: “Cái gì mới tính là nguy hiểm?”
“Là… sẽ xảy ra chuyện đổ máu!”
A Cửu: “Sẽ không.”
Sở Hòa vẫn không tin: “Thật sự sẽ không?”
A Cửu nói: “Là A Hòa nói muốn ta đi tìm người.”
“Phải, ta nói vậy, nhưng ta cũng đâu bắt ngươi phải xông thẳng vào chỗ nguy hiểm!”
Hắn đáp: “Ta không sợ nguy hiểm.”
“Ta thì sợ! Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!”
A Cửu động tác khựng lại. Ánh mắt hắn dừng nơi gương mặt nàng, hơi xoay chuyển, rồi chậm rãi nói: “A Hòa không muốn ta ch·ết.”
Sở Hòa trừng hắn: “Ta tất nhiên là không muốn ngươi ch·ết rồi!”
Hắn lại nói: “Nàng lo lắng cho ta.”
Sở Hòa đương nhiên lo lắng. Nàng dù gì cũng là vai nữ xứng có suất diễn, không dễ c.h.ế.t như vậy, còn hắn, một nhân vật pháo hôi ngay cả tên cũng không có trong nguyên tác, nói không chừng lúc nào đó liền mất mạng.
“Ta biết, nàng thích ta.”
Thiếu niên vẻ mặt đắc ý. Câu nói thốt ra quá mức tự nhiên, làm Sở Hòa ngẩn người: “A?”
Bàn tay hắn đang nắm lấy tay nàng khẽ động, ngón tay nhẹ luồn vào khe ngón tay nàng, thuận thế đan vào nhau. Hắn thiên bẩm hàn thể, lòng bàn tay lạnh như băng, nhưng tay nàng lại ấm, độ ấm rất nhanh lan sang hắn, làm cái lạnh kia cũng trở nên nhu hòa.
Cùng lúc đó, tay còn lại của hắn nâng mặt nàng lên.
Sở Hòa cảm giác mặt mình bị bóp thành bánh bao, vừa định mắng hắn vài câu, lại thấy hắn cúi đầu xuống. Khuôn mặt ứng đỏ vì ánh sáng mờ trong động, đường nét đẹp đến dị vực phong tình, trong khoảnh khắc gần kề khiến lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Đầu bạc thiếu niên chỉ dựa sát lại gần nàng. Không thêm động tác nào khác, tựa như đang hồi tưởng điều gì đó, hoàn toàn không ý thức được khoảng cách “nam nữ quá gần” là chuyện ái muội cỡ nào.
Rốt cuộc, ánh mắt hắn khẽ sáng lên.
Sở Hòa lập tức có dự cảm không ổn.
Thiếu niên cụp mắt, thân hình nghiêng xuống. Làn môi hơi lạnh chạm lên môi nàng, rất nhẹ, chỉ là một cái đè lên đơn thuần, không có động tác sâu hơn.
Thật giống hệt lúc trước ở khu nền đất tối tăm kia, để lừa hắn tin rằng hắn là cha của Tiểu Bảo, nàng chủ động ghé lên hôn hắn một chút. Hắn rõ ràng là đang bắt chước ký ức ấy.
Hai người ở khoảng cách gần đến mức nghe được hô hấp của nhau. Mắt đối mắt, không khí xấu hổ đến mức có thể bóp ra nước.
Nàng không dám động.
Hắn… chỉ biết bắt chước, hoàn toàn không biết phải làm gì thêm.
Một lúc sau, thiếu niên rút lui.
Hắn sờ sờ lỗ tai đã nhuốm đỏ, chiếc khuyên tai bạch vũ nạm hồng bảo thạch nhẹ nhàng lay động. “Cũng… không có ý tứ gì.”
Hắn thật sự không rõ tại sao con dối “Dục Niệm” trước đây lại kích động đến mức ấy.
Lại đi thêm vài bước, Sở Hòa đã liên tục lùi về phía sau, dựa chặt lên vách tường, cách hắn thật xa, như thể đang đề phòng cướp.
A Cửu tâm tình không tồi, lười cùng nàng so đo. Hắn nắm lấy tay nàng, kéo trở lại:
“Chúng ta đi.”
Sở Hòa liều mạng giật tay, lùi càng nhanh:
“Mấy thứ này chỉ nhìn thôi đã thấy nguy hiểm rồi! Nói không chừng thật sự có quỷ!”
Nàng muốn cứu người thì đúng, nhưng tuyệt đối không muốn vì cứu người mà chui đầu vào nguy hiểm. Nàng… cũng thật sự sợ.
Nhưng nàng cũng từng chạy vào đám cổ trùng dày đặc như thủy triều, từng nhảy vào thi sơn để tìm kiếm “thân thể” của “hắn”.
Tiếng chuông di động vang lên lanh lảnh, dội lại trong không gian tối tăm tràn đầy nguy cơ, nghe lại như một âm điệu nhẹ nhàng.
Thiếu niên có mái tóc trắng dài sau lưng khẽ lay động, phác họa đường cong thanh xuân như đang nở rộ.
Hắn lại lần nữa nâng mặt nàng lên, khóe môi cong, ý cười mang theo vài phần ác liệt.
“Kia ta liền mang nàng đi sát quỷ.”
