Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 23: Nếu Ta Sắp Chết
Cập nhật lúc: 02/12/2025 06:07
Kịch liệt động tĩnh khiến Tống Thính Tuyết tìm tới, trong tay hắn bất ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm, lao tới đ.á.n.h úp vào những bóng người đang vật lộn.
Nhìn kỹ, những người đó đều là nữ nhân với sắc mặt trắng bệch, tròng mắt xám trắng. Các nàng bị dây đằng quấn quanh, thân thể cứng đờ nhưng vẫn di chuyển linh hoạt, màu da tái nhợt, t.ử khí nặng nề, rõ ràng đã là những xác không hồn.
Cảnh tượng càng thêm rùng rợn khi nhìn thấy n.g.ự.c các nàng đều dính m.á.u đã khô, đen sẫm, đọng lại từ lâu, tạo thành một vệt m.á.u đậm.
Sở Hòa đuổi theo A Cửu, nhưng không thấy A Cửu đâu, chỉ thấy một nữ thi bị dây đằng quấn chặt, ngồi xổm trên đất, tay che mặt, thét chói tai:
“A Cửu! A Cửu! Có quỷ!”
Chỉ một chút sau, nữ thi bị đá ra ngoài, văng vào vách đá, nhưng dây đằng vẫn siết chặt, kéo thân thể nàng quay trở lại. Tiếng sáo ngắn du dương vang lên, xen lẫn những động tĩnh mơ hồ của loài bò sát ẩn náu xung quanh.
Nữ thi cách Sở Hòa chỉ ba bước nhưng không thể tiến gần hơn, như thể bị một lực vô hình ngăn lại. Nhìn kỹ, từng sợi dây mảnh khó thấy vẫn quấn lấy tứ chi nàng, khiến nàng hoàn toàn bất lực.
Sở Hòa vẫn ngồi xổm, che mặt, bịt tai, dường như tin rằng chỉ cần không nhìn thấy, mọi thứ đáng sợ sẽ không xuất hiện.
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhẹ vang lên:
“Lúc trước nàng có thể nhặt chi tàn, cõng người tàn khuyết hành tẩu giữa biển máu, sao giờ lại sợ hãi như vậy?”
Sở Hòa mở ngón tay ra, nhìn xuyên qua khe hở, thấy trước mắt là thiếu niên thân hình cao ráo, làn da trắng, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp, đôi mắt cong cong mang nụ cười lộng lẫy. Hắn cầm sáo trúc, hoa văn tinh xảo, tư thế tiêu sái, nhẹ nhàng, nhưng càng gần, Sở Hòa càng cảm thấy chật vật, hoảng sợ hơn.
Sở Hòa hiện giờ đâu còn tâm trí đôi co với hắn. Phía trước, Tống Thính Tuyết vẫn một mình đối chọi với đám nữ thi đáng sợ kia, mà nàng thì ôm mặt co rúm lại, giọng nói run rẩy:
“Cái đó… không giống nhau!”
A Cửu liền bắt chước dáng vẻ nàng, cũng ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn nàng. Hắn chỉ cảm thấy bộ dạng hiện giờ của nàng thật sự vừa túng quẫn vừa đáng cười.
“Như thế nào lại không giống nhau?”
“Khi đó… khi đó ngươi đều sắp ch·ết rồi! Ta… ta đương nhiên không rảnh mà sợ hãi!”
Ánh mắt A Cửu khẽ động: “Nếu sau này ta cũng sắp ch·ết thì sao?”
Sở Hòa sững lại “Cái gì?”
“Nếu ta sắp ch·ết, nàng có giống lúc trước không? Liều mạng chạy tới tìm ta?”
Sở Hòa vốn muốn nói “không”. Nhưng nghĩ đến chuyện bọn họ vẫn còn danh nghĩa vị hôn phu phu thê chưa giải trừ, mà nàng thì sợ hắn ghi hận rồi tìm cách trả thù, nên chỉ có thể miễn cưỡng đáp:
“Đương nhiên sẽ!”
Khóe mắt thiếu niên hơi cong, trong mắt như chứa đầy tinh quang trong trẻo. Nụ cười của hắn nhẹ nhàng tựa tiếng chuông bạc ngân trong rừng, khiến không khí u ám nặng nề xung quanh cũng thoáng nhẹ đi vài phần.
Hắn nắm tay nàng, cúi đầu khẽ chạm môi vào đầu ngón tay nàng. Khi ngước mắt nhìn nàng, sắc đỏ như bảo thạch trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ dính bám.
“Nói rồi đấy. Nếu nàng làm không đúng lời, ta dù có thành quỷ cũng sẽ bò từ địa ngục lên mà gi·ết nàng.”
Sau lưng Sở Hòa lập tức lạnh buốt.
Không ổn. Không ổn chút nào!
Lời nói dối này của nàng có phải hay không càng ngày càng khó xong việc?
Tống Thính Tuyết bên kia đã một cây cột chẳng chống vững nhà, hắn khó khăn lắm né qua một lần lợi trảo đ.á.n.h lén, sau đó lảo đảo vài bước, miễn cưỡng đứng vững thân mình.
Liền tính hắn hàm dưỡng cực tốt, nhưng mắt thấy bên kia đôi nam nữ trẻ tuổi tự do như đi dã ngoại, trong lòng cũng muốn nhịn không được, toát ra một câu khó có thể lý giải:
“A Cửu công tử, thỉnh ngươi ra tay trợ giúp, thù lao định không thể thiếu.”
Lời này vừa nói ra, nữ thi bị dây đằng quấn quanh nhìn không thấy như lưỡi d.a.o sắc bén cắt đứt, thân thể nháy mắt mất đi lực lượng, ngã xuống đất, rốt cuộc không còn động tĩnh.
Sở Hòa đi theo A Cửu đứng lên, nàng đứng phía sau A Cửu, bắt lấy góc áo hắn, cẩn thận nhìn thân thể trên mặt đất trong sợ hãi lại xen lẫn đồng cảm và thương hại.
Những nữ t.ử c.h.ế.t đi đều thật sự rất trẻ, thoạt nhìn cùng nàng tuổi tác không chênh nhiều. Các nàng vốn nên tươi sống, rực rỡ, nay đều đã c.h.ế.t trong sơn động, xác c.h.ế.t còn bị điều khiển, tập kích từng người đi vào trong sơn động.
Sở Hòa nắm góc áo, tay bỗng bị bẻ ra, lại có tay lạnh lùng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giúp nàng tránh đi đầy xác c.h.ế.t trên mặt đất, tiến về phía trước.
Tống Thính Tuyết đã dừng lại, nói: “A Cửu công tử, đa tạ ra tay tương trợ.”
A Cửu đáp: “Thù lao.”
Tống Thính Tuyết nói: “Đợi sau khi trở về, ta tự nhiên dâng lên thù lao.”
Sở Hòa nhỏ giọng hỏi: “Những nữ t.ử này đều là người mất tích trong khoảng thời gian này sao?”
Tống Thính Tuyết thần sắc nghiêm trọng, gật đầu: “Trong thành đã từng dán thông báo tìm các nàng, có vài cô nương, ta cũng đã gặp qua.”
Kỳ thật, thời điểm các nàng mất tích, mọi người chỉ có suy đoán, nhưng tận mắt nhìn thấy xác c.h.ế.t, trong lòng cảm giác vẫn không dễ chịu.
Triệu gia nhị tiểu thư trước đó cũng mất tích, hiện tại Triệu Vinh Nguyệt cũng rơi vào tình trạng không rõ tung tích, cũng đủ để khiến sắc mặt Tống Thính Tuyết trở nên vô cùng không tốt.
Sở Hòa kéo tay A Cửu. “Các nàng n.g.ự.c đều có thương tích, là chuyện gì vậy?”
A Cửu chỉ liếc qua một cái, giọng bình thản. “Tim của bọn họ đã bị người ta đào đi.”
Sở Hòa giật mình “Tim… bị người đào đi rồi!?”
Nghĩ đến chuyện lúc mới vào thành, đám mã phỉ kia hình như cũng đ.á.n.h chủ ý lên người nàng, Sở Hòa càng nghĩ càng sợ, vô thức áp sát về phía A Cửu, nắm chặt lấy tay hắn.
“Lúc trước… lúc trước ngươi g.i.ế.c đám mã phỉ kia, bọn họ khi nhìn thấy ta có phải đã nói gì không?”
Nghe hai chữ “mã phỉ”, Tống Thính Tuyết cũng liếc mắt sang.
A Cửu chớp đôi mắt xinh đẹp. “Hình như có nói gì đó.”
“Là cái gì?”
“Ừm… hình như là nói muốn đem ngươi đưa lên.”
Đem nàng đưa lên?
Đưa đi đâu?
Sắc mặt Sở Hòa lập tức trắng bệch.
A Cửu nghiêng người về phía nàng, còn cố ý mở rộng cánh tay.
Quả nhiên, Sở Hòa vọt lại gần, ôm lấy cánh tay hắn, rúc bên cạnh, hai mắt dán chặt vào những cái xác dưới đất, phảng phất như nhìn thấy chính mình vừa thoát c.h.ế.t.
Trong lòng nàng vừa sợ vừa giận. “Rốt cuộc là loại người gì, có thể phát rồ đến mức độ như vậy?”
A Cửu hỏi. “Nàng chán ghét người này?”
Sở Hòa gật đầu. “Chán ghét!”
A Cửu đưa tay chạm vào đóa hoa trắng trên tóc nàng, chậm rãi cười. “Vậy ta sẽ g.i.ế.c hắn.”
Tống Thính Tuyết lên tiếng cắt ngang. “A Cửu công tử, Sở cô nương. Những t.h.i t.h.ể nữ t.ử này, ta sẽ thông báo cho người nhà họ đến nhận lại. Ta vừa gặp Phương đại hiệp, hình như hắn bị thương. Trong lúc đ.á.n.h nhau, chúng ta bị phân tán. Hiện giờ việc cấp bách là phải tìm được Vinh Nguyệt, cũng phải tìm lại Phương đại hiệp mới được.”
Tống Thính Tuyết cho rằng Phương Tùng Hạc, Sở Hòa và A Cửu vốn là bằng hữu cùng nhau hành động. Vì thế khi nói đến tình cảnh nguy hiểm của Phương Tùng Hạc, hắn cho rằng bọn họ nhất định sẽ lo lắng sốt ruột.
Nhưng A Cửu lại hoàn toàn không có chút d.a.o động nào.
Trái lại, Sở Hòa còn có chút lương tâm. “Dù sao cũng đã đến nước này, chúng ta mau đi tìm bọn họ trở về đi!”
