Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 8: Hồ Lô Đường

Cập nhật lúc: 02/12/2025 06:04

Thương đội chúng nhân mở to hai mắt nhìn đám mã phỉ hung hãn trong nháy mắt hóa thành một đống huyết nhục nhão nhoẹt.

Mỗi người đều run rẩy từ đầu đến chân, mừng thầm vì mình kịp thời tránh được kiếp nạn, nhưng đồng thời, trong lòng lại dâng lên nỗi kinh hoảng sâu sắc hơn.

Miêu Cương thiếu niên khoác hồng y, tóc trắng bạc, lúc bình thường lúc nào cũng tươi cười như gió xuân, nhìn qua tựa hồ ôn hòa dễ gần.

Nhưng một khi động thủ… sát tâm nặng đến mức làm người ta lạnh sống lưng.

Thương đội không ai dám thở mạnh.

Bọn họ chỉ sợ, trong khoảnh khắc thần không biết quỷ không hay nào đó, chính mình cũng trở thành một t.h.i t.h.ể tàn khuyết, m.á.u thịt không toàn vẹn giống như đám mã phỉ kia.

Đêm gió thổi qua, nhưng lạnh không phải từ gió.

Mà là từ thiếu niên Miêu Cương kia, từ nụ cười đẹp đến phát sợ của hắn.

Cũng may, không bao lâu sau bọn họ liền tới một tòa trấn thành tên gọi là “Kiêu”.

Vừa đặt chân vào thành môn, những người của thương đội chỉ hận không thể lập tức tản ra tám hướng, như chim sổ lồng chạy trốn khỏi A Cửu.

Trong nháy mắt chia đường mà đi, từng người từng người thở phào như vừa lấy lại cái mạng treo đầu sợi tóc.

Kiêu thành so với trấn nhỏ bình thường nhiệt náo hơn nhiều, phố lớn ngõ nhỏ chen chúc người bán kẻ mua, tiếng rao vang liên tục, phồn hoa phú quý một mảnh.

Sở Hòa đi trên đường, rất nhanh liền phát giác có không ít ánh mắt đều dừng lại trên người nàng.

Trước kia nàng cũng không thiếu người nhìn, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ có cảm giác đến đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.

Đi vài bước, nhìn nàng.

Đứng bên quầy, nhìn nàng.

Thậm chí còn có người đi lướt qua, quay đầu nhìn theo tận ba lần.

Sở Hòa nhịn không được âm thầm tự hỏi: Là do bị nhốt ở thế giới ngầm quá lâu, nên hiện tại không quen với việc ra ngoài, sinh ra ảo giác sao?

Hay là mặt mình hôm nay dính gì đó?

Trái lại, A Cửu lại vô cùng tự tại.

Thiếu niên tóc bạc hồng y kia, tản bộ giữa chợ đông giống như đang dạo chơi trong sân vườn của chính mình, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng dừng lại ở nơi có màu sắc rực rỡ:

Tiệm nhỏ bày đủ loại đồ chơi tinh xảo, quán bán dù giấy ngũ sắc, quầy treo mặt nạ hoa văn quỷ dị, cửa hiệu trưng đủ loại ngọc khí phát sáng óng ánh…

Ánh mắt A Cửu chuyển động theo từng thứ, mang theo vài phần hiếu kỳ rất trẻ con.

Sở Hòa trộm nhìn hắn, bỗng nhiên bật nói:

“Chờ chút, chúng ta đi hiệu cầm đồ trước đã.”

A Cửu nghiêng đầu: “Hiệu cầm đồ?”

Hắn chưa từng nghe qua cái này, ánh mắt lấp lánh như đang cố kép lại chữ nghĩa.

“Chính là nơi đem vật phẩm đi đổi tiền ấy.”

Sở Hòa kéo hắn vào hiệu cầm đồ bên cạnh.

Từ lúc vào thành đến giờ, nàng luôn thỉnh thoảng lại nắm lấy tay A Cửu một cái, như sợ hắn bị người ta khoa tay múa chân lừa mất.

Loại hành vi này khiến A Cửu có ảo giác… Như thể bản thân là một đứa trẻ, mà nàng thì sợ hắn đi lạc.

Đến trước quầy, Sở Hòa tháo chiếc vòng tay trên cổ tay xuống.

“Lão bản, ta muốn cầm cái này.”

Lão bản nhận lấy vòng, nâng lên dưới ánh sáng xem kỹ, lại liếc mắt nhìn Sở Hòa một cái.

Thấy nàng ăn mặc bất phàm, khí chất không tầm thường, là loại người biết hàng, liền không dám ép giá quá đáng, báo ra một con số còn tính công đạo.

“Một trăm lượng.”

Sở Hòa mím môi.

Chiếc vòng tay này vốn là món trang sức nàng thích nhất, rời nhà còn cố mang theo.

Giờ phải đem nó ra cầm, trong lòng tự nhiên có chút không nỡ.

Con số lão bản đưa ra thấp hơn rất nhiều so với giá nàng mua, nhưng hiện tại nàng cần bạc, mà đối phương cũng không coi như ép quá đáng.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn gật đầu:

“Được, một trăm lượng.”

Lão bản lập tức nở nụ cười, lấy bạc đưa cho nàng, rồi duỗi tay định nhận chiếc vòng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, chiếc vòng bị người đoạt đi.

A Cửu kẹp vòng ngọc trong tay, lạnh buốt như băng: “Đây là đồ vật của Sở Hòa.”

Sắc mặt lão bản biến đổi: “Một tay giao bạc, một tay giao hàng. Hai vị rốt cuộc có thành tâm giao dịch hay không?”

Sở Hòa vội vàng đoạt lại vòng từ tay A Cửu, bỏ vào tay lão bản, rồi kéo A Cửu ra ngoài.

Nàng vừa đi vừa giải thích: “Đồ vật ta đã đem bán cho hắn, đương nhiên là của hắn. A Cửu, chúng ta hiện tại thiếu tiền.”

A Cửu nhìn nàng, đôi mắt trong suốt như đá quý, ánh sáng nhàn nhạt d.a.o động.

Giờ phút này hắn giống như một hài t.ử cố chấp, chỉ cần thứ nàng từng đeo trên người, trong mắt hắn tất cả đều phải thuộc về nàng, tuyệt không thể rơi vào tay kẻ khác.

Sở Hòa kéo hắn tới một sạp bán hàng rong, mua một chuỗi hồ lô đường, nhét vào tay hắn: “Ngươi nếm thử xem có ngon không.”

A Cửu cúi đầu, cánh mũi động nhẹ. Ngửi không ra mùi gì kỳ quái, hắn mới cẩn thận vươn đầu lưỡi l.i.ế.m một cái.

Ngay lập tức, đôi mắt hắn sáng rực lên, ánh sáng như rạng đông lóe qua trong đáy mắt.

Sở Hòa ngửa đầu nhìn hắn, khóe môi cong cong, nói: “Thấy chưa? Mấy thứ ngon như vậy đều phải dùng tiền mới mua được.”

A Cửu hàng mi khẽ run, trong mắt đỏ như m.á.u thoáng lướt qua một bóng đen nhỏ, hắn chậm rãi nói: “Không cần dùng tiền… cũng có thể mua được đồ ta muốn.”

Sở Hòa trừng hắn: “Cái đó gọi là c·ướp b·óc, không phải mua!”

A Cửu “À” một tiếng, không thèm tranh luận cùng nàng. Hắn cúi đầu c.ắ.n một miếng nước đường trên xâu hồ lô, làn con ngươi trong suốt như được phủ lên tầng sóng gợn óng ánh, đẹp đến lạ.

Sở Hòa nghĩ thầm: quần áo đẹp đẽ trên người nàng hôm nay tám phần cũng là hắn dùng “võ lực” mà đổi về. Trong lòng hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến việc A Cửu biến tướng cứu đội cứu thương từ tay đám mã phỉ, nàng lại tự an ủi, coi như thù lao đi.

Hắn sống dưới lòng đất quá lâu, gần như không biết nhân tình thế sự, trừ gi·ết người ra thì đúng thật cái gì cũng mù tịt.

Sợ hắn gây đại họa, Sở Hòa luôn phải dán mắt trông chừng. Cũng vì vậy nàng mới phát hiện, hắn đặc biệt thích những thứ màu sắc tươi đẹp, thế là mới c.ắ.n răng mua một xâu hồ lô đường đỏ rực cho hắn nếm thử mới mẻ.

Nàng nói: “Giờ chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi đã.”

A Cửu đáp: “Ta không mệt.”

“Ta mệt!” Nàng nghiến răng.

A Cửu tiếc nuối nói: “Yếu quá.”

Sở Hòa giật giật khóe mắt. Nghĩ đến việc hai người vừa trải qua sinh t.ử cùng nhau, nàng không thèm chấp kẻ ngốc này nữa. Nàng kéo một người qua đường hỏi đường rồi đi trước dẫn dắt.

“Khách điếm ở ngay phía trước, đi nhanh.”

Vừa đi được mấy bước, nàng phát hiện phía sau vắng người. Ngoảnh đầu lại, hắn vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ.

A Cửu c.ắ.n một quả sơn tra. Vị chua làm mi tâm hắn khẽ nhíu, như thể muốn nhăn lại, nhưng rất nhanh, vị ngọt của lớp đường lại lan lên, áp xuống vị chua gắt, khiến gương mặt hắn dãn ra, thậm chí còn phảng phất vài phần vui vẻ.

Sở Hòa chống nạnh: “A Cửu, đi!”

Thiếu niên ngước mắt, tròng mắt chuyển động, rồi đưa tay về phía nàng.

Sở Hòa ôm đầu thở dài, dậm chân một cái, cuối cùng vẫn phải quay lại, nắm lấy bàn tay kia, kéo hắn vào trong dòng người.

Giây phút đó, nàng có cảm giác như mình đang dắt một tiểu hài t.ử sợ đi lạc, nắm tay không dám buông.

Nghe tiếng “rắc” giòn giã, Sở Hòa vội quay đầu nhìn, lập tức nói với hắn: “Hạt không thể ăn!”

A Cửu chớp mắt: “Vì sao không thể ăn? Chúng nó không có độc, sẽ không làm bụng đau.”

…Này là loại lý luận gì vậy?

Sở Hòa nghẹn họng: “Đương nhiên là vì hạt không ăn được! Ăn quả thì phải nhổ hạt, đây là thường thức. Nếu ngươi thích ăn, sau này ta lại mua cho ngươi, không cần đem cả hột nuốt vào.”

Đôi mắt A Cửu lập tức sáng rực: “Còn mua?”

Sở Hòa đen mặt: “Hôm nay ngươi ăn rồi. Không mua.”

A Cửu “À” một tiếng lấy lệ, tiếp tục c.ắ.n thêm một miếng quả nhỏ. Hắn có thật nghe lọt lời nàng hay không, ai mà biết được.

Khách điếm phía trước không lớn, chỉ có một lão bản và hai tiểu nhị. Hai tiểu nhị bận đến xoay như chong chóng. Lão bản vừa thấy có khách vào cửa liền tươi cười nghênh đón: “Hai vị khách quan dùng cơm hay là trọ lại?”

Sở Hòa đáp: “Ở trọ.”

Lão bản vui vẻ: “Hai vị muốn mấy gian phòng?”

Sở Hòa nói: “Hai gian.”

A Cửu nói: “Một gian.”

Hai người đồng loạt nhìn nhau, rồi lại đồng thời mở miệng:

“Hai gian.”

“Một gian.”

Nhìn cảnh này, lão bản lập tức hiểu ra điều gì đó, ánh mắt từ tay hai người vừa buông ra lúc vào cửa lia một vòng, càng cười đến mập mờ: “Khách quan, tiểu điếm chỉ còn một gian phòng.”

Sở Hòa cứng họng: “Thế còn khách điếm khác…”

“Ôi chao, thật trùng hợp, mấy ngày nay trong thành mở hội ngắm hoa. Du khách nhiều như nêm, các khách điếm khác đều kín chỗ từ sớm rồi.”

Sở Hòa: “…”

A Cửu vẫn ung dung c.ắ.n một quả sơn tra. Hắn không vội c.ắ.n sâu vào chỗ chua, chỉ đợi lớp đường tan ra rồi nuốt vị ngọt trước, sắc mặt tái nhợt mà đường nét hơi sắc, trông lại có chút buồn cười.

Hắn không nói một câu, trông giống như chỉ chờ Sở Hòa quyết định mọi thứ.

Sở Hòa nhìn sắc trời bên ngoài đã tối dần, dòng người qua lại đông đúc, đầu nàng bắt đầu đau. Cuối cùng chỉ có thể thở dài thỏa hiệp: “Được rồi. Chúng ta lấy gian phòng này.”

Lão bản lập tức vui vẻ ra mặt, nhận tiền đặt cọc xong liền bảo tiểu nhị đưa hai vị khách lên lầu.

Một tiểu nhị khác vừa bận xong việc liền lật đật chạy lại, ghé sát lão bản, nhỏ giọng thắc mắc: “Lão bản, trong tiệm chúng ta rõ ràng còn rất nhiều phòng trống… sao ngài lại bảo chỉ còn một gian?”

Lão bản phe phẩy bàn tính trong tay, tính châu lách tách rơi đúng vị trí, bộ dạng lão thần tại tại, hừ hai tiếng như cao nhân nhìn thấu nhân sinh:

“Ở tiệm của ta, chỉ cần là đôi tiểu phu thê đang nháo mâu thuẫn… thì tự nhiên chỉ còn lại một gian phòng để ở.”

Tiểu nhị tròn mắt, rồi bỗng giơ ngón cái thật cao: “Lão bản, ngài… cao minh thật!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.