Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 112
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:00
Chu Húc Bắc thực ra thấy không sao, tuy là hình chữ thập nhưng không hề sắc nhọn, nhưng anh vẫn tháo ra đưa cho cô: “Vậy cậu giữ hộ tôi.”
Lương Xung trên cổ cũng đeo một chiếc dây chuyền, cậu lấy ra: “Sao trước giờ cậu không nói tôi? Tôi cũng đeo đồ mà.”
Tiêu Gia Lạc nhìn chiếc ngọc bội hình tròn trên cổ cậu: “Cái của cậu nhìn không nguy hiểm chút nào, khác mà.”
Lương Xung: “Khác chỗ nào?”
Tiêu Gia Lạc mặt lạnh tanh: “Cậu bị đuổi ra khỏi sân rồi không thể chơi bóng được, đó là chỗ khác.”
Lương Xung:… Sao đột nhiên có chút hối hận thế nhỉ?
Chẳng mấy chốc thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tất cả mọi người vào sân. Vừa vào sân, Từ Thắng đã theo sát Giang Lâm Xuyên, còn Chu Húc Bắc chuyển sang vị trí hậu vệ liên tục di chuyển, trái bóng trong tay chuyền cho Vương Hàm Tinh, Vương Hàm Tinh không lâu sau lại chuyền lại.
Lê Hồng Chương luôn bám sát Chu Húc Bắc, cậu ta chặn trước mặt Chu Húc Bắc ngăn anh chuyền bóng: “Học sinh đứng đầu lớp các cậu có vẻ lẳng lơ nhỉ? Suốt ngày chỉ biết đi lại quanh mấy thằng con trai.”
Chu Húc Bắc nheo mắt phá vỡ hàng phòng thủ của Lê Hồng Chương rồi chuyền bóng ra ngoài, Vương Hàm Tinh bật nhảy ném rổ.
Tiếp đó là lượt tấn công của lớp 2, Lê Hồng Chương vẫn luôn chặn Chu Húc Bắc: “Quan hệ của các cậu có vẻ rất tốt, nhưng Lương Xung hình như có quan hệ tốt hơn với cô ta thì phải, cô ta cứ bắt cá hai tay đùa giỡn các cậu nhìn thật thú vị.”
“Trước đây Lương Xung hình như thân với cậu hơn, bây giờ cậu ta lại thân với cô kia rồi, tình bạn của ba người là không bền vững nhất, cậu không sợ bị bỏ rơi sao?”
Chu Húc Bắc phớt lờ lời nói của cậu ta, chỉ nhìn Lê Hồng Chương với ánh mắt đầy nguy hiểm: “Dù sao cũng tốt hơn cậu.” Anh nhanh chóng lao tới cướp bóng rồi chạy về phía rổ, Lê Hồng Chương không biết sao đột nhiên muốn duỗi chân ra cản lại, nhưng Chu Húc Bắc đã bật nhảy rồi ba bước lên rổ.
Chu Húc Bắc giơ ngón tay cái xuống về phía Lê Hồng Chương, khiến Lê Hồng Chương càng thêm tức giận.
Ngoài sân, Lương Xung vẫn luôn dõi theo, cậu đột nhiên bóp nát chai nước trong tay: “Mẹ kiếp! Thằng đó đã nói gì với Chu Húc Bắc vậy? Cứ muốn chọc Chu Húc Bắc tức giận.”
Tiêu Gia Lạc: “Sao cậu biết?” Sao cô không để ý nhỉ? Nhưng không lâu sau cô thấy Chu Húc Bắc làm một cử chỉ coi thường về phía người kia.
Tiêu Gia Lạc:… Chu Húc Bắc, người vốn luôn điềm tĩnh, mà cũng làm vậy sao?
Lương Xung: “Thằng đó chắc chắn đã nói gì đó! Chu Húc Bắc cố lên! Đừng tin bất cứ điều gì người khác nói! Tiêu Gia Lạc cậu mau hét lên đi.”
Tiêu Gia Lạc cũng lớn tiếng hét lên: “Chu Húc Bắc cố lên! Chu Húc Bắc cố lên! Lớp 1 cố lên!”
Chu Húc Bắc nghe thấy giọng của hai người thì cơn tức trong lòng giảm đi một nửa, nhưng anh vẫn hung dữ nhìn Lê Hồng Chương. Sau đó, anh liên tục cướp bóng từ tay Lê Hồng Chương, ngược lại khiến Lê Hồng Chương tức chết.
Còn Giang Lâm Xuyên thì luôn bị Từ Thắng kèm chặt, cậu ta cứ bám riết lấy Giang Lâm Xuyên, không dám lơ là một chút nào.
Tỷ số của hai đội vẫn sít sao, dù sao thì không ai muốn thua.
Chỉ còn nửa phút cuối cùng, tim mọi người đều nhảy lên đến cổ họng, Tiêu Gia Lạc siết chặt bắp tay Lương Xung, Lương Xung kêu lên một tiếng rồi nhìn cô, sau đó thấy vẻ mặt lo lắng của cô dán chặt vào sân đấu nên đành chịu đựng.
Lúc này tỷ số vừa hòa, hai mươi giây cuối cùng Chu Húc Bắc ghi được một bàn, Lương Xung hô lên: “Đẹp quá!”
Thế nhưng chỉ còn mười giây cuối cùng thì Giang Lâm Xuyên lại ghi thêm một bàn, vẫn hòa!
Khi còn năm giây cuối cùng, Chu Húc Bắc chuẩn bị ném rổ, lúc này Lê Hồng Chương đột nhiên vung tay đánh vào tay Chu Húc Bắc, phạm lỗi! Phát bóng!
Trọng tài thổi còi, Chu Húc Bắc cầm bóng trong tay, quần áo trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, anh đưa tay lau mồ hôi, những người xung quanh đều chăm chú nhìn anh, Lương Xung cũng siết chặt tay.
Anh giơ bóng lên cao, nhón chân, ném…
“Vút…”
“A a a! Vào rồi! Vào rồi!” Tiêu Gia Lạc rất vui mừng, không còn véo Lương Xung nữa mà cứ đập vào cánh tay cậu.
Tiếp đó còn lần thứ hai, cũng một tiếng “vút” rồi vào!
Lương Xung nhăn nhở không dám lên tiếng, sau đó là năm giây cuối cùng, tiếng còi cuối cùng vang lên, Giang Lâm Xuyên trực tiếp ném bóng từ giữa sân bóng rổ, tim mọi người đều thót lên, nhưng Từ Thắng đột nhiên bật nhảy rồi đập bóng bay ra ngoài.
“A a a!”
“Thắng rồi!”
“Thắng rồi!”
--- Chương 70: Chơi bóng rổ 5 ---
Tiêu Gia Lạc nhảy cẫng lên, ôm Lương Xung: “Thắng rồi thắng rồi!” Lương Xung cười chưa kịp ôm lại thì Tiêu Gia Lạc đã đẩy cậu ra, rồi cùng La Tử Nguyệt và Trạm Trúc Nguyệt ôm nhau nhảy cẫng lên.
Lương Xung tặc lưỡi, Tiêu Gia Lạc cái đồ này đúng là gặp cái mới quên cái cũ mà! Bạo hành xong là vứt bỏ ngay.
Vừa lúc này Chu Húc Bắc và các bạn xuống sân, Lương Xung đập tay và vỗ n.g.ự.c với họ: “Tốt lắm!”
Từ Thắng lau mồ hôi: “Hì hì, may mà cuối cùng tôi đã nhảy lên.”
Chu Húc Bắc cũng vỗ vai cậu: “Tốt lắm! Nếu quả ba điểm đó vào thì lớp chúng ta đã thua rồi.”
Tiêu Gia Lạc đi tới đưa nước: “Các cậu giỏi quá! Đặc biệt là ủy viên thể dục!”