Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 250
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:16
Lương Xung bĩu môi, "Tiêu Gia Lạc em phải tin anh, anh cũng chưa từng ép buộc em mà, nếu em thực sự không đồng ý, anh thực sự không thể chạm vào em." Anh ta cũng sợ chọc cô giận, nếu mà thực sự giận rồi thì coi như xong.
Bên kia còn có một người đang rình rập nữa, bọn họ cứ xem ai sẽ bị bỏ lại một bước, nhưng mà lời lẽ dụ dỗ thì không thể thiếu, dù sao mình không tự động, nếu em tự động thì không thể trách anh, với lại Tiêu Gia Lạc thích trai đẹp nhất mà.
Tiêu Gia Lạc chuyển chủ đề, "Cậu ăn gì chưa? Tôi đi làm mì cho cậu nhé?"
Cô đẩy Lương Xung đang bám lấy mình ra rồi đi vào bếp, Lương Xung cũng đi theo vào, "Được thôi được thôi, anh chỉ muốn gặp em mỗi ngày, lần này em bận lâu như vậy, anh cũng bận, chúng ta mãi không gặp nhau."
Tiêu Gia Lạc: "Không nhất thiết phải gặp mặt, gọi điện thoại cũng giống vậy mà."
"Không giống!" Lương Xung nhíu mày, "Không gặp được em anh thấy lo lắng, anh khó chịu, anh sợ em ở ngoài có chó khác! Rõ ràng anh là con ch.ó duy nhất của em!"
Tiêu Gia Lạc biểu cảm muốn nói lại thôi: ...Chưa thấy ai có thể công khai đến vậy mà tự nhận là chó của cô.
Tiêu Gia Lạc không nói gì, đun nước, cho mì vào, cho rau xanh và trứng vào, một tô mì trứng rau xanh đơn giản đã xong.
"Ăn đi! Tôi không thể sống cùng cậu được, quá lãng phí thời gian, ở ký túc xá rất tốt."
"Lãng phí thời gian chỗ nào?" Lương Xung không hiểu, "Chỗ anh xa quá à? Không thì ở chỗ Chu Húc Bắc đi? Anh cũng có thể thuê phòng ở đó, gần trường. Đi học cũng không xa lắm."
Nói xong, anh ta vội vàng ăn mì, đây là lần đầu tiên Tiêu Gia Lạc nấu mì cho anh ta ăn đấy.
Tiêu Gia Lạc kiên quyết: "Ở trường tiện hơn và gần hơn nhiều." Với lại, sống cùng anh ta thì ra thể thống gì?
Lương Xung dựa vào cô, đáng thương nói, "Thật sự không được sao?"
Tiêu Gia Lạc lắc đầu, "Không được!"
Lương Xung nhíu mày, "Nếu Chu Húc Bắc nói thì có được không?"
Tiêu Gia Lạc lắc đầu, "Cũng không được, dù hai cậu nói gì cũng không được. Anh ta cũng vậy, dù anh ta cũng giả bộ đáng thương như cậu thì cũng không được."
"...Thôi được rồi. Vậy hôm nay em ngủ trưa cùng anh được không, chúng ta lâu rồi không gặp nhau." Anh ta nhanh chóng ăn hết bát mì.
Tiêu Gia Lạc ngập ngừng một chút, "Được."
Lương Xung cười, dù sao lần này không được thì lần sau, nếu Chu Húc Bắc mà thuyết phục được Tiêu Gia Lạc, anh ta chắc chắn sẽ gây rối, đến lúc đó không được cũng thành được!
Tiêu Gia Lạc lấy sách vở ra khỏi cặp rồi ngồi sang một bên đọc sách, Lương Xung nhìn cô một lúc lâu, rồi ghé sát qua hôn lên má cô một cái, Tiêu Gia Lạc trừng mắt nhìn anh ta, Lương Xung chỉ ngây ngốc cười với cô.
Một lát sau, anh ta lại gần muốn hôn cô, Tiêu Gia Lạc đánh anh ta một cái, "Nhanh ngủ đi! Không ngủ tôi đi đây!"
"Anh ngủ ngay đây!" Lương Xung kéo một tay Tiêu Gia Lạc, ngáp một cái rồi nằm sang một bên, một lát sau đã ngủ thiếp đi, Tiêu Gia Lạc nhìn anh ta rồi kéo chiếc chăn nhỏ bên cạnh đắp cho anh ta.
Lương Xung thực sự đã rất mệt, việc anh ta thức khuya liên tục gần đây cũng không phải là nói dối, hơn nữa ở trường cũng có bài tập, anh ta thực sự bận rộn, và cũng thực sự nhớ cô.
Lương Xung ngủ rất ngon, ngủ liền hai tiếng đồng hồ, mơ màng mở mắt, chợt nghĩ ra điều gì đó liền bật dậy, nhìn trái nhìn phải, Tiêu Gia Lạc đã biến mất rồi.
"Tiêu Gia Lạc?" Lương Xung chân trần bước xuống ghế sofa, cô ấy đi rồi sao? Lương Xung trong lòng rất thất vọng, rõ ràng mới gặp được có một lát.
"Sao thế?" Tiêu Gia Lạc từ ban công đi vào, trên tay cô còn cầm điện thoại, vừa nãy cô gọi điện ở ban công.
Lương Xung thấy cô liền ba bước thành hai bước chạy tới ôm chầm lấy cô, "May mà em vẫn còn ở đây! Anh cứ tưởng em đi rồi chứ." Nói một cách đáng thương tội nghiệp.
Tiêu Gia Lạc lắc lắc điện thoại, "Chỉ là gọi điện thoại thôi mà."
"Thôi được rồi, em không được đi đâu đấy! Anh đi vệ sinh cá nhân một lát." Lương Xung đi vào phòng tắm, sau đó còn thay một bộ quần áo khác đi ra, "Có muốn ra ngoài dạo phố không?"
Tiêu Gia Lạc khẽ hất cằm về phía chồng sách, "Đang làm bài tập. Không đi."
Lương Xung lúc này mới để ý đồ đạc của Tiêu Gia Lạc đặt ở một bên, vừa nãy anh ta không nhìn thấy, chỉ biết Tiêu Gia Lạc biến mất nên mới hoảng.
"Vậy anh ở cùng em." Lương Xung cũng ngồi xuống, Tiêu Gia Lạc ở một bên chăm chú làm bài tập, Lương Xung thì mở máy tính làm công việc của mình.
Một lát sau, anh ta lại nhìn sang, chống cằm cứ thế nhìn Tiêu Gia Lạc đang chuyên tâm làm bài tập, mái tóc dài của cô xõa sau lưng, một lọn tóc từ phía sau rớt xuống phía trước.
Tiêu Gia Lạc đưa tay vén tóc ra sau tai, rồi tiếp tục, Lương Xung thấy vậy liền ngồi ra phía sau cô vuốt tóc cô, Tiêu Gia Lạc quay đầu nhìn anh ta một cái, Lương Xung chỉ vào dây buộc tóc trên cổ tay, "Giúp em buộc lại nhé?"
Tiêu Gia Lạc không để ý đến anh ta nữa, Lương Xung giúp cô gom tóc lại, sau đó dùng dây buộc tóc trên cổ tay mình buộc cho cô.