Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 31
Cập nhật lúc: 21/09/2025 05:49
Khóe miệng Tiêu Gia Lạc giật giật: “Cũng không cần thiết, cậu với tôi không giống nhau đâu.” Tiêu Gia Lạc đánh giá cậu ta: “Nhà cậu có tiền, với lại cậu đâu phải đồ ngốc, cậu đứng thứ hai toàn khối mà.”
Lương Xung: “Đứng thứ hai nhất thời chứ đâu phải lúc nào cũng thứ hai. Biết đâu có ngày tôi mắc bệnh nổi loạn tuổi dậy thì, không muốn học nữa. Đến sau này sẽ bị người ta nói tôi là một kẻ ngu ngốc chỉ biết dựa dẫm vào cha mẹ!”
Tiêu Gia Lạc: “Thực tế thì dù cậu có ngu ngốc đi chăng nữa, vì cậu có tiền, xung quanh cậu vẫn sẽ có rất nhiều người, họ sẽ khen ngợi cậu. Dù cậu có ngu ngốc, họ cũng không dám nói trước mặt cậu. Chỉ có những người quyền lực hơn nhà cậu mới dám nói thôi.”
Chu Húc Bắc nhìn cô: “Cậu hình như đã trải qua rất nhiều chuyện.”
Tiêu Gia Lạc chớp mắt: “Thì không có đâu, tôi chỉ đọc trong tiểu thuyết thôi. Toàn bộ những điều đó là tôi chép lại, không cần phải tin là thật đâu.”
Lương Xung: … Cậu ta tin là thật rồi.
Và sau bài diễn văn lần này, Tiêu Gia Lạc dường như đã nổi tiếng trong khối, mỗi người nhìn thấy cô đều nói: “Ơ? Bạn chính là người không muốn sinh năm đứa con mà học đến c.h.ế.t đi sống lại đó hả?”
Tiêu Gia Lạc: … Mọi người ngoài nhớ mỗi cái này ra thì không nhớ gì khác sao?
Sau giờ học, Lương Xung và Chu Húc Bắc đến tìm Tiêu Gia Lạc để cùng về nhà. Lương Xung cười với Tiêu Gia Lạc: “Bây giờ cậu còn nổi tiếng hơn cả chúng tôi nữa.”
Tiêu Gia Lạc đẩy tay cậu ta ra: “Đâu có muốn.” Mọi người chỉ nhớ cô không muốn sinh năm đứa con.
Tuy nhiên, dù nói thế nào đi chăng nữa thì vẫn có người phản đối. Tiêu Gia Lạc nghe thấy có người nói: “Tôi rất thích trẻ con, sau này tôi định sinh năm đứa.”
Tiêu Gia Lạc: Cứ sinh đi, sinh nhiều vào, tỷ lệ sinh sau này trông cậy vào mấy người đấy. Cô thực ra không có ý kiến gì với những người sinh nhiều con, dù sao cũng không làm phiền đến cô, chỉ là bản thân cô không muốn trở thành người như vậy mà thôi.
——
Kết quả cuộc thi viết văn lần trước đã có. Cô giáo ngữ văn cầm mấy tờ giấy khen đi tới: “Trong cuộc thi viết văn lần trước, lớp chúng ta có vài bạn đạt giải. Ai được gọi tên thì lên nhận nhé.”
“An Nhược Âm, giải nhất.”
“Vỗ tay, vỗ tay!”
An Nhược Âm điềm tĩnh bước lên, hai tay nhận giấy khen: “Cảm ơn cô.”
Cô giáo ngữ văn liếc nhìn Tiêu Gia Lạc: “Tiêu Gia Lạc, giải nhất.” Cô ấy trực tiếp đặt giấy khen lên bàn của Tiêu Gia Lạc: “Tốt lắm.”
Tiêu Gia Lạc: “Cảm ơn cô.” Không ngờ lại đoạt giải?
Tối đó cô cầm giấy khen về nhà. Cộng thêm giấy khen từ kỳ thi giữa kỳ và kỳ thi tháng lần trước, cô đã có bốn tờ giấy khen rồi. Hai tờ giải ba, một tờ giải tiến bộ, và bây giờ thêm một tờ giấy khen cuộc thi viết văn.
Tiêu Gia Lạc tùy tiện đặt tất cả vào ngăn kéo, cô tin rằng sau này giấy khen của mình sẽ ngày càng nhiều hơn.
--- Chương 20 ---
Vì cuối tuần luôn không rủ được Tiêu Gia Lạc đi chơi, Lương Xung liền nói: “Chúng ta thành lập một nhóm học tập, thứ Bảy này chúng ta cùng nhau học nhé? Tôi thấy nhiều người cũng làm thế mà, nhất là sau bài diễn văn của cậu, tôi thấy trong lớp mình cũng có người giống cậu, rất yêu học tập.”
“Hỏi họ thì họ bảo sau này không muốn sinh năm đứa con, ha ha ha ha!”
Tiêu Gia Lạc: …
“Mấy cậu còn cần nhóm học tập sao?”
“Cậu nói gì vậy, sao lại không cần chứ? Tiếng Anh của tôi bây giờ còn không bằng cậu nữa. Chúng ta học hỏi lẫn nhau mà.”
“Cũng chỉ kém có hai điểm thôi.”
Lương Xung: “Đi mà đi mà, chúng ta học cùng nhau chẳng phải rất tốt sao?”
“Được thôi.” Tiêu Gia Lạc vẫn đồng ý: “Nếu sau này mấy cậu giàu có rồi đừng quên tôi cái tiểu tốt này nhé, nếu sau này tôi không tìm được việc làm thì phiền mấy cậu giới thiệu cho tôi một công việc trong mơ sáng đi chiều về, cuối tuần được nghỉ, không tăng ca, có đủ năm loại bảo hiểm!”
Lương Xung: “Không thành vấn đề, đến lúc đó để Chu Húc Bắc sắp xếp cậu vào công ty nhà cậu ấy.”
Tiêu Gia Lạc chắp tay vái Chu Húc Bắc: “Thiếu gia, lão nô xin kính lễ.”
Lương Xung ôm bụng “ha ha ha ha” cười đến cong người.
Chu Húc Bắc: …
Thứ Bảy, sau khi nói với mẹ Tiêu, Tiêu Gia Lạc liền đeo cặp sách ra ngoài. Hôm nay mẹ Tiêu được nghỉ bù, bà ở nhà dọn dẹp, khi dọn phòng cho Tiêu Gia Lạc, bà mở ngăn kéo và bất chợt nhìn thấy mấy tờ giấy khen đó.
Mẹ Tiêu xúc động nhìn giấy khen, trong đó có một tờ là gần đây nhất, bà một tay che miệng, đôi mắt bất chợt lóe lên những giọt nước mắt, sau đó bà đi đến bên điện thoại bắt đầu gọi cho bố Tiêu: “Alo? Ông xã, anh biết em phát hiện ra điều gì không?”
Bố Tiêu: “Gì vậy?”
Mẹ Tiêu: “Giấy khen! Giấy khen của Gia Lạc!”
“Thật sao?”
Mẹ Tiêu: “Thật mà, em đọc cho anh nghe nhé, Kính gửi bạn Tiêu Gia Lạc, chúc mừng bạn đã đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi giữa kỳ học kỳ 2 năm học 2008 khối 10, đạt giải ba! Giải ba! Là giải ba đấy!”
“Còn một cái nữa, còn một cái nữa, Kính gửi bạn Tiêu Gia Lạc, chúc mừng bạn đã đạt giải nhất trong cuộc thi viết văn với chủ đề ‘Hướng tới tương lai’!”
“Là giải nhất đó! Giải nhất!”
Bố Tiêu bên kia nghe xong cũng rất vui: “Còn nữa không? Còn nữa không?”