Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 346
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:28
Người kia nhìn cô một cái, "Vậy bạn học Tiêu có biết tình hình của bạn học Trương lúc đó thế nào không?"
Tiêu Gia Lạc nhìn người kia, "Xin hỏi chuyện của đàn chị Trương có nội tình gì sao? Em cứ cảm thấy cô ấy không hề bị bệnh, các anh có phát hiện ra điều gì không?"
"Không có, chỉ là hỏi thăm thôi." Người kia không nói nhiều, hỏi xong thì rời đi.
Tiêu Gia Lạc nhớ rằng sau chuyện của đàn chị Trương thì quả thực có người đã bị xử lý, vậy nên chỉ là xử lý những người bề mặt thôi sao?
Hủy tư cách đồng tác giả thứ hai của luận văn đàn chị, luận văn tốt nghiệp viết xong lại bị nói là không đạt, chặn tốt nghiệp, rồi sau đó đề tài luận văn lại được ghi tên vào tay người khác... Không biết những súc vật đó đã làm ra chuyện như vậy bằng cách nào, chỉ để dọn đường cho một số người!
Một tháng sau, Tiêu Gia Lạc ở nhà xem tin tức, cô chỉ thấy một vài tin tức về các quan chức bị hạ bệ. Ngoài ra, trong viện cũng có vài người bị đưa đi điều tra...
Khi Tiêu Gia Lạc đến trường, cô gặp Chung Giai Ninh. Chung Giai Ninh nói với cô: "Em đã nộp hết tất cả bằng chứng rồi."
Tiêu Gia Lạc gật đầu với cô ấy, "Tốt lắm." Nói xong, cô cũng không nói thêm gì nữa mà rời đi.
Còn về người muốn tông c.h.ế.t Tiêu Gia Lạc, hắn ta chỉ bị phán án mười mấy năm, liệu có ai đứng sau hay không thì vẫn đang điều tra.
Vì chuyện này, Lương Xung và Chu Húc Bắc đã đưa đón cô đi làm, đi học một thời gian rất dài, mặc dù cả hai cũng rất bận rộn.
"Anh sẽ thuê cho em một vệ sĩ," Chu Húc Bắc nói.
Tiêu Gia Lạc thấy quá trịnh trọng, cô cần vệ sĩ làm gì? Nhưng Chu Húc Bắc kiên quyết, anh đã tìm cho Tiêu Gia Lạc một nữ vệ sĩ.
"Anh có nhiều tiền như vậy chi bằng đầu tư cho phòng thí nghiệm của chúng em," Tiêu Gia Lạc nói bâng quơ, vì vệ sĩ Chu Húc Bắc thuê cho cô có giá hai vạn tệ một tháng.
Chu Húc Bắc nhìn cô, "Cần bao nhiêu tiền? Một trăm triệu ư?"
Tiêu Gia Lạc hít một hơi lạnh. Cô chỉ nói đùa thôi, trước đây cô mượn anh năm trăm vạn, bây giờ đã thành một trăm triệu rồi ư?
Tiêu Gia Lạc nhìn anh, không biết nói gì, "Thần tài anh thờ có gì khác với thần tài em thờ vậy?"
Chu Húc Bắc khẽ cười, ghé sát vào tai cô nói anh đã kiếm được bao nhiêu tiền ở Phố Wall.
Tiêu Gia Lạc lại hít một hơi lạnh, "Đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra khi xưa em nên theo anh học tài chính."
Nhưng cô cũng chỉ nói vậy thôi, kiếm nhiều tiền như thế trước hết cần rất nhiều vốn, hơn nữa ngành này kiếm nhiều nhưng nếu thua thì chỉ có nước nhảy lầu. Lợi nhuận cao đi kèm rủi ro lớn, trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi.
"Vậy sao anh lại về rồi? Không tiếp tục làm nữa à?"
Chu Húc Bắc lắc đầu, tựa vào người cô, "Không làm nữa, sau này sẽ ở bên em, rửa tay gác kiếm rồi." Công việc gia đình cũng cần anh phải để tâm nhiều hơn.
Tiêu Gia Lạc xoa xoa tóc anh, mái tóc bạc đã không còn, trở lại màu đen, việc giữ màu bạc khá phiền phức.
Athena ban đầu đã về nước ăn Tết, nhưng nghe tin Tiêu Gia Lạc bị thương liền lập tức quay lại. Cô ấy cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến thế lực của đất nước mình, sau đó lại quay về.
"Lạc ~ em yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu."
Tiêu Gia Lạc nói với cô ấy rằng không nhất thiết là liên quan đến đất nước của cô ấy, dù sao thì loại thuốc đó khi được nghiên cứu thành công, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến lợi ích của rất nhiều người.
Sau đó Athena lại quay về để điều tra tình hình.
Sau này, Tiêu Gia Lạc quả thực không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa, trở lại cuộc sống bốn điểm một đường thẳng: trường học, phòng thí nghiệm và nhà Lương Xung/nhà Chu Húc Bắc.
Lại một năm trôi qua, Tiêu Gia Lạc cuối cùng cũng tốt nghiệp. Không gặp bất kỳ trở ngại nào, cô đã tốt nghiệp một cách dễ dàng. Trường thậm chí còn mong cô có thể ở lại làm giáo viên.
Tiêu Gia Lạc không có nhiều thời gian để dạy dỗ học sinh nên cô đã từ chối. Có lẽ sau này cô có thể nhận đệ tử, nhưng bây giờ cô chưa có ý định đó, vả lại cô vẫn còn trẻ.
Chụp ảnh với thầy cô và bạn bè xong, Tiêu Gia Lạc bước xuống từ bậc thang. Chu Húc Bắc, Lương Xung và Trạm Trúc Nguyệt đều đang đợi cô ở phía dưới.
Trong tay họ cầm những bó hoa tươi. Ngay khi Tiêu Gia Lạc bước xuống, ba người lập tức đưa hoa cho cô, "Chúc mừng tốt nghiệp!"
"Cảm ơn!" Tiêu Gia Lạc cầm hoa mỉm cười với họ. Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, thật không dễ dàng gì, cảm giác như đã học rất nhiều năm vậy.
Trạm Trúc Nguyệt đi trước một bước, khoác tay Tiêu Gia Lạc, "Gia Lạc, chúng mình chụp một tấm trước nhé."
"Được."
Tiêu Gia Lạc mặc lễ phục cử nhân, bên cạnh là Trạm Trúc Nguyệt mặc váy vàng, cô ấy khoác tay Tiêu Gia Lạc, cả hai đang mỉm cười.
Lương Xung chụp ảnh cho họ. Sau khi chụp xong, Trạm Trúc Nguyệt cầm máy ảnh chụp cho họ.
Từ cấp ba, đại học, cho đến bây giờ là tốt nghiệp tiến sĩ, phần lớn thời gian đều là Trạm Trúc Nguyệt chụp ảnh cho họ.
"Cheese ~"
"Yeah ~"
Khung hình dừng lại, Tiêu Gia Lạc cười rất tươi, bó hoa trong tay cũng rực rỡ vô cùng...