Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 45
Cập nhật lúc: 21/09/2025 05:53
Tiêu Gia Lạc mua đồ uống, thạch, mì cay v.v... “Đừng uống nhiều quá nhé, đi vệ sinh tớ không giúp được các cậu đâu.”
Lương Xung: “...Không cần cậu giúp.”
Buổi tiệc khá hay, tiểu phẩm của lớp họ rất vui nhộn, mọi người đều cười ngả nghiêng. Tiêu Gia Lạc phát hiện An Nhược Âm cũng lên sân khấu biểu diễn, lớp họ là nhảy múa.
An Nhược Âm ở lớp 2, Hứa Tri Niên và Giang Lâm Xuyên cũng đều ở lớp 2, ba người họ vẫn ở cùng nhau.
Khi buổi tiệc kết thúc, Tiêu Gia Lạc phát hiện bên ngoài trời mưa. Cô có mang theo ô, nhưng chỉ có một chiếc.
Cũng có rất nhiều người không có ô. Tiêu Gia Lạc quyết định đưa Chu Húc Bắc đến cổng trường lên xe trước: “Tớ lát nữa sẽ quay lại đón cậu.” Tiêu Gia Lạc nói với Lương Xung.
“Được, các cậu đi trước đi.”
Tiêu Gia Lạc một tay đẩy xe lăn một tay che ô. Ô nghiêng về phía Chu Húc Bắc, Lương Xung nhìn thấy lưng Tiêu Gia Lạc hình như đã bị ướt.
Khoảng năm phút sau, Tiêu Gia Lạc cầm một chiếc ô quay lại, đó là chiếc ô trên xe: “Của cậu đây.”
Vương Hàm Tinh bên cạnh bước đến: “Anh Xung, tớ không có ô, cho tớ đi nhờ một đoạn đến cổng trường được không?”
Lương Xung ném chiếc ô cho cậu ta rồi đi đến dưới chiếc ô nhỏ của Tiêu Gia Lạc, kéo áo cô: “Chúng ta đi thôi, hơi lạnh.”
Tiêu Gia Lạc đưa người lên xe: “Được rồi, tạm biệt.”
“Hay là bọn tớ đưa cậu về trước?” Lương Xung nói.
Tiêu Gia Lạc: “Không cần đâu, các cậu cứ đi đi, tớ tự về. Tạm biệt.” Nói xong cô lùi lại vài bước trở lại vỉa hè và chìm vào đám đông.
Lương Xung và Chu Húc Bắc không thấy bóng dáng cô nữa mới bảo tài xế lái xe. Chu Húc Bắc: “Ô đâu rồi?”
Lương Xung: “Đưa cho Vương Hàm Tinh rồi.”
Thảo nào lại để Tiêu Gia Lạc đưa anh ta lên xe, ô của Tiêu Gia Lạc nhỏ, vai cô ấy đều ướt hết rồi, Chu Húc Bắc thấy vậy: “Cậu to con quá.” Anh nói với Lương Xung.
Lương Xung: ?
Chu Húc Bắc: “Vừa nãy Tiêu Gia Lạc che mưa cho cậu vai cô ấy đều ướt hết rồi.”
Lương Xung: “Hả? Nhưng lúc cô ấy đưa cậu về xe thì lưng cô ấy hình như cũng bị ướt mà.”
Hai người đều sững sờ.
--- Chương 29 ---
Đại hội thể thao 1
Kỳ nghỉ Quốc Khánh nhanh chóng đến, vì cả hai đều bị thương nên không ra ngoài chơi. Lương Xung thấy buồn chán liền gọi Tiêu Gia Lạc đến nhà họ cùng học bài.
“Nhớ mang theo đồ ăn nhé, đừng mang trái cây.” Lương Xung gọi điện cho Tiêu Gia Lạc.
Tiêu Gia Lạc: “Bác sĩ chắc là đã bảo phải kiêng khem rồi.”
“Không phải mấy ngày nay ăn nhạt quá sao, cậu mang chút đồ cay kích thích đi.”
“Được thôi!”
Tiêu Gia Lạc mang cho họ một chiếc bánh kem nhỏ, trên đó dán dòng chữ: Bánh kem nhỏ kích thích.
Lương Xung trừng mắt: “...Cậu gọi đây là đồ kích thích à?”
Tiêu Gia Lạc: “Rõ ràng mà, bánh kem nhỏ kích thích.”
Chu Húc Bắc: “Khụ khụ~”
Lương Xung giơ ngón tay cái cho cô: “Cậu làm chiêu vọng mai chỉ khát này hay thật!”
Tiêu Gia Lạc: “Cảm ơn lời khen, không ăn thì tớ tự ăn.” Vừa nói cô vừa định lấy lại.
“Không được đâu, cậu đã cho rồi thì là của bọn tớ.”
Thật ra ở nhà cũng có bánh kem ăn, nhưng cảm giác do người khác mang đến thì ngon hơn.
Ba người ngồi bên bàn học, Tiêu Gia Lạc chuyên tâm vào những tập đề. Khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, kỳ thi tháng đầu tiên sẽ đến.
Ở giữa, Lương Xung viết bài một lúc rồi ném bút: “Chán quá đi mất~ Chúng ta chơi game đi.”
Tiêu Gia Lạc không ngẩng đầu: “Không chơi.”
Lương Xung: “Chơi đi mà, chơi đi mà.”
Tiêu Gia Lạc chỉ vào chân Chu Húc Bắc: “Có người tàn tật ở đây thì chơi kiểu gì? Còn không cử động được nữa.”
Chu Húc Bắc: “...Đánh bài thì chắc chơi được.”
Tiêu Gia Lạc: “Không chơi!” Cô lấy một cuốn sổ từ trong cặp ra: “Trong này toàn là những bài tớ không biết làm, các cậu giúp tớ viết đi, lát nữa tớ sẽ xem. Chán thế thì giải đề cho tớ đi.”
Nói đến chuyện này Lương Xung lại có hứng thú: “Đến đây, đến đây, tớ giúp cậu viết.”
Chu Húc Bắc: “Cậu viết bài trên tớ viết bài dưới.”
“Được thôi!”
Đợi hai người viết xong thì Tiêu Gia Lạc cũng đã làm xong bài kiểm tra. Lương Xung lại cầm lấy bài kiểm tra của cô: “Tớ giúp cậu xem lại.”
Tiêu Gia Lạc cầm cuốn sổ bắt đầu xem, Chu Húc Bắc ở bên cạnh giảng bài cho cô. Khi dì mang trái cây vào, liền thấy cảnh ba người đang thảo luận đề bài, nhìn thấy thật thoải mái, đều là những đứa trẻ ngoan.
Khi gần đến giờ, Tiêu Gia Lạc liền về. Lương Xung: “Ngày mai tiếp tục đến nhé?”
Tiêu Gia Lạc: “Không đến nữa, ngày mai tớ nghỉ ngơi.”
Lương Xung: “Sao đột nhiên lại nghỉ?”
Tiêu Gia Lạc: “Tớ muốn đi mua sắm với mẹ.” Trời sắp lạnh rồi, mẹ Tiêu sáng nay nói ngày mai sẽ đưa cô đi mua quần áo.
“Thôi được rồi.”
Kỳ nghỉ Quốc Khánh nhanh chóng trôi qua, ở giữa bố Tiêu cũng về một chuyến. Sau đó Tiêu Gia Lạc lại đến nhà Chu Húc Bắc một lần nữa để cùng học, tại sao lại ở nhà Chu Húc Bắc, vì Chu Húc Bắc đi lại bất tiện, để tiện cho anh.
Vừa hết nghỉ lễ trở lại chưa kịp than thở về kỳ nghỉ đã trôi qua, kỳ thi tháng lại đến. Chu Húc Bắc có chút phiền phức, vì không thi ở lớp mình nên mỗi lần đều do Lương Xung và các bạn đưa anh đến phòng thi, đợi thi xong lại đón anh về lớp.