Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 68
Cập nhật lúc: 21/09/2025 05:55
Tiêu Gia Lạc đầu tiên viết vài bộ câu đối, sau đó lại viết thêm mấy tấm dán cửa, viết đến khi tay mỏi mới dừng lại.
Đến ngày hôm sau, những gì cô viết hôm qua cũng được mang ra chỗ bán hàng để bán. Tiêu Gia Lạc còn làm một tấm bảng ghi là có thể viết câu đối thủ công, mười lăm tệ một bộ.
Tuy nhiên không có ai đến mua câu đối, mọi người đều mua những thứ khác như đồ Tết, hoặc trâm cài tóc, vòng tay.
Dù không có ai mua câu đối nhưng Tiêu Gia Lạc không hề nản lòng, không bán được thì dán nhà mình vậy. Mẹ Tiêu nói đợi cô nghỉ học thì cả nhà ba người sẽ về quê.
Đúng vậy, họ vẫn còn căn nhà cũ ở quê, khi Tết đến thường về quê, trừ khi mẹ Tiêu hoặc bố Tiêu không có ngày nghỉ. Mẹ Tiêu có thể phải trực ca, còn bố Tiêu trước đây làm công trình nếu phải gấp rút tiến độ thì cũng không về nhà.
Năm nay mẹ Tiêu nói Tết sẽ được nghỉ, còn bố Tiêu cũng không có việc gì khác, nên họ sẽ về quê nhà.
Về quê mất khoảng hơn hai tiếng, cũng không quá xa, chỉ là giao thông không tiện lắm. Hiện tại nhiều chính sách vẫn chưa được thực hiện hoàn chỉnh, ví dụ như đường làng thông suốt, nên họ về quê phải đi xe khách đến thị trấn trước, sau đó đổi sang xe ba bánh của làng.
Bố Tiêu nói đến lúc đó sẽ nói với ông chú họ, nhà ông chú có xe ba bánh, nhờ họ đến đón.
Ngày thứ ba bán câu đối, cuối cùng cũng có người đến mua, "Câu đối viết tay bao nhiêu tiền vậy?" Là một ông cụ.
Tiêu Gia Lạc lập tức ngẩng đầu khỏi sách: "Mười lăm tệ! Ông ơi, ông là khách hàng đầu tiên mua câu đối của cháu, cháu có thể giảm giá cho ông mười ba tệ thôi ạ."
"Ồ! Là con bé này viết à?" Ông cụ thấy Tiêu Gia Lạc lấy bút mực giấy nghiên ra.
Tiêu Gia Lạc: "Vâng ạ." Cô chỉ vào bộ câu đối bày bên cạnh: "Hoặc ông cũng có thể lấy bộ này, cũng là cháu viết. Nếu viết tại chỗ thì có thể phải đợi mực khô mới dễ mang về ạ."
"Tôi muốn viết tại chỗ, nếu con bé viết không đẹp thì tôi không lấy đâu."
Tiêu Gia Lạc gật đầu: "Cái đó không thành vấn đề, viết không đẹp thì cháu cũng không có mặt mũi mà bán cho ông. Không biết ông có muốn viết bộ câu đối nào cụ thể không ạ? Hay là cháu đưa vài bộ cho ông chọn?"
"Con bé đưa cho tôi mấy bộ để chọn."
"Vâng ạ! Đây đều là những câu đối hay mà cháu tìm trên mạng, ông xem muốn bộ nào ạ." Tiêu Gia Lạc đưa một cuốn sổ qua, vì để chép câu đối mà hai đêm nay cô đều ngủ rất muộn.
"Lấy bộ này." Ông cụ chỉ vào một bộ.
Tiêu Gia Lạc gật đầu: "Vâng."
Trải giấy lên tấm ván, Tiêu Gia Lạc thử viết trước một chút, sau đó mới đặt bút lên giấy đỏ.
Cô viết hơi chậm, ông cụ cứ nhìn chằm chằm. Không lâu sau, một cô dì bên cạnh cũng đi qua xem: "Con bé này có tài ghê."
"Chữ 'xuân' này viết đẹp thật."
Không lâu sau đó, lại có mấy người vây quanh xem cô viết câu đối. Có người nói với bố Tiêu: "Đây là con gái ông à? Con gái ông có tài ghê thật đấy."
Bố Tiêu cười gật đầu, trong lòng cũng rất tự hào.
--- Chương 44 ---
Bán câu đối viết tay 2
Kể từ khi ông xảy ra chuyện, Gia Lạc nhà mình dường như lớn lên chỉ sau một đêm, đi bán hàng rong, bảo ông làm trâm cài tóc, giờ lại còn biết viết câu đối bán kiếm tiền. Bố Tiêu nghĩ đến những điều này cũng cảm thấy bồi hồi khó tả.
Tiêu Gia Lạc viết xong, mọi người nhìn bộ chữ này, có người vỗ tay: "Hay quá!"
Tiêu Gia Lạc ngẩng đầu lên, nắm tay lại: "Cháu cảm ơn ạ. Ông ơi, ông thấy được không ạ?"
"Được!" Ông cụ rất hài lòng, đưa mười lăm tệ: "Không thiếu hai tệ kia đâu, mười lăm tệ thì cứ mười lăm tệ."
"Cháu cảm ơn ông." Tiêu Gia Lạc phấn khởi nhận tiền: "Cái này đợi khô rồi cháu sẽ cuộn lại cho ông ạ."
"Được."
"Cô bé ơi, viết cho tôi một bộ nữa."
"Vâng ạ, phiền chú chọn xem muốn bộ nào ạ." Tiêu Gia Lạc đưa cuốn sổ qua.
Tiêu Gia Lạc một bên viết câu đối, có người vây xem, có người thấy náo nhiệt cũng đi qua tiện thể mua một số thứ ở quầy hàng của nhà Tiêu Gia Lạc.
Từ Thắng cùng mẹ ra ngoài mua đồ, vừa hay đi ngang qua đây. Trước đó cậu từng thấy Tiêu Gia Lạc bán hàng rong, nhưng đó là buổi tối, nhưng khi cậu đi qua thì liếc nhìn một cái, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Gia Lạc.
Cậu kéo mẹ mình lại: "Mẹ ơi, con thấy bạn học của con rồi, con đi xem một chút." Chủ yếu là cậu thấy nhiều người vây quanh cũng muốn đi xem, vừa đi tới đã thấy Tiêu Gia Lạc vậy mà đang viết câu đối!
Chết tiệt! Đỉnh thật! Từ Thắng nhìn bộ câu đối Tiêu Gia Lạc viết, những nét chữ đó, dù cậu không hiểu thư pháp, nhưng nhìn vào đã thấy rất đẹp.
Từ Thắng không làm phiền Tiêu Gia Lạc mà đứng bên cạnh xem. Mẹ Từ thấy con trai đi hóng chuyện cũng liếc mắt nhìn một cái, thì thấy một cô bé đang viết câu đối: "Đây là bạn học của con à?"
Từ Thắng: "Suỵt! Đúng rồi ạ! Mẹ ơi, đây là bạn học của con đấy, mẹ biết không? Hồi lớp mười cô ấy đứng cuối cùng cả khối, nhưng kỳ thi cuối kỳ vừa rồi cô ấy đã đứng thứ sáu cả khối! Đứng thứ ba trong lớp con, giỏi không ạ?"