Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa - Chương 199
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:40
Tiêu Ngọc Châu nghe người nói thế thì lập tức nhìn về phía Đường Thư Nghi, không rõ có nên tiếp nhận vật này chăng. Đường Thư Nghi cười nói với tiểu nữ: “Con còn không mau tạ ơn Thái phi?”
Sau này gửi tặng Thái phi vài món lễ vật giá trị tương đương là được. Giờ phút này mà chối từ, e rằng lại trông chẳng phóng khoáng chút nào.
Tiêu Ngọc Châu đứng dậy hành lễ tạ ơn Thái phi, Thái phi lại kéo tiểu nữ ngồi xuống, người quả thật rất mực yêu quý hài tử này.
Sau đó Thái phi, Đường Thư Nghi và mẫu tử của vị phu nhân góa bụa lại nói một chút chuyện nhà, toàn bộ quá trình Thái phi đều nắm tay Tiêu Ngọc Châu, để tiểu nữ ngồi kề bên.
Hôm nay Đường Thư Nghi đến đây vốn có chủ đích riêng, nên chỉ chốc lát sau nàng liền khéo léo dẫn lời tới tòa nhà Hồ Quang Tạ của Tiêu Dao Vương: “Ta vẫn luôn cảm thấy cảnh sắc ở hồ Lãng Nguyệt thật hữu tình, nên mới nảy ý muốn mua một tòa phủ đệ ở nơi ấy. Hôm nọ có ghé qua xem, liền bị một tòa nhà thu hút nhãn cầu, sau mới hay đó lại là phủ của Tiêu Dao Vương.”
Nhắc tới Tiêu Dao Vương, vẻ mặt Thái phi lập tức lộ ra vẻ bi ai, người nói: “Hắn vốn là kẻ phong lưu tiêu sái, trước kia cũng bởi say mê cảnh sắc Lãng Nguyệt hồ mà nảy ra ý định. Người từng nói muốn cùng ánh trăng đối ẩm thưởng cảnh, tư vị ắt hẳn khác thường, bởi vậy mới quyết ý xây dựng tòa phủ đệ ấy. Nào ngờ, người lại chẳng kịp một lần được tại đó cùng ánh trăng cạn chén ngắm cảnh.”
Nghe Thái phi nói như thế, Đường Thư Nghi chợt nhớ tới kiếp trước từng nghe một khúc ca: "Nhất bôi kính triều dương, nhất bôi kính nguyệt quang, hoán tỉnh ngã đích hướng vãng, ôn nhu liễu hàn song."
Trong lòng không khỏi thở dài, ngoài miệng khẽ nói: “Thứ lỗi cho ta, đã khiến Thái phi thương cảm.”
Thái phi xua tay: “Người đã khuất thì cũng đã khuất, ta dù có nhắc tới hay không thì sự tình cũng chẳng đổi dời. Song, tòa nhà ấy hãy cứ để lại cho người đi.”
Đây là hàm ý không muốn bán đi biệt phủ. Đường Thư Nghi vốn đã liệu trước nên cũng chẳng lấy làm thất vọng, liền mỉm cười chuyển sang chuyện khác. Mọi người lại tiếp tục đàm đạo việc nhà. Chẳng mấy chốc đã đến giờ ngọ dùng bữa, Đường Thư Nghi cùng Tiêu Ngọc Châu lưu lại Vương phủ dùng ngọ thiện rồi mới hồi phủ.
Trên đường trở về, Tiêu Ngọc Châu nói với Đường Thư Nghi: “Con cảm thấy hôm nay Thái phi thoạt trông rất đỗi vui vẻ, nhưng kỳ thực người hẳn là chẳng vui chút nào.”
“Vì sao con lại nói thế?” Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Châu nghĩ nghĩ, cũng nghĩ không ra phải trả lời vấn đề này như thế nào, bèn nói: “Chỉ là một loại trực giác mách bảo, cảm thấy người không vui như vẻ ngoài biểu hiện.”
Đường Thư Nghi sờ đầu tiểu nữ, trực giác của tiểu hài tử quả nhiên vô cùng mẫn tiệp.
Nàng nói: “Thái phi hẳn là chưa thể nguôi ngoai nỗi đau mất đi nhi tử.”
Tiêu Ngọc Châu chau mày, làm bộ làm tịch thở dài: “Đôi khi con cũng rất nhớ phụ thân, nhưng cũng chẳng thể lúc nào cũng nghĩ đến người! Nương cũng vậy, thỉnh thoảng nhớ đến phụ thân một chút là đủ rồi.”
“Ừm.” Đường Thư Nghi đáp lời.
Nhưng phàm thế sự, nào phải cứ theo ý ta mà thành. Nguyên thân vì quá nhớ thương Tiêu Hoài nên mới hương tiêu ngọc vẫn. Thái phi lăn lộn chốn hậu cung nhiều năm, hẳn vẫn luôn coi nhi tử là chỗ dựa tinh thần. Chợt mất đi chỗ dựa ấy, nỗi thống khổ này e chỉ có bản thân người mới thấu hiểu được.
Mà lúc này, trong phủ Tiêu Dao Vương, Tịch phu nhân, chị gái của Thái phi, đang hỏi thăm tình huống của Vĩnh Ninh Hầu phủ. Thái phi vừa nghe liền biết trong lòng Tịch phu nhân đang tính toán điều chi, thần sắc đạm mạc đáp: “Thế tử Hầu phủ tuy đã từ hôn, nhưng đối với chuyện hôn nhân cũng yêu cầu không thấp. Tịch phu nhân chớ nên vọng tưởng.”
Thôi Ngữ Lan và mẫu thân nàng đều đỏ bừng mặt, song vẫn nghe Thái phi tiếp lời: “Thế gia vọng tộc kết thân, đặc biệt là hôn sự của trưởng tử đích tôn đều cực kỳ cẩn trọng. Lúc trước, Vĩnh Ninh Hầu phủ và Ngô gia đính thân là vì Ngô nhị tiểu thư xuất thân từ Trương gia. Trương gia có một vị đại Nho, mà Vĩnh Ninh Hầu thế tử lại thích đọc sách, Trương gia có thể trợ giúp không nhỏ. Tuy nói nhà ta là Vương phủ, nhưng Thừa Duẫn đã khuất, Vương phủ này chỉ còn hư danh. Mà cho dù hắn còn sống, cũng sẽ không chịu kết thân với giới quyền quý Thượng Kinh.”
Danh tự của Tiêu Dao Vương là Lý Thừa Duẫn.
Gia Thư Thái phi vốn dĩ không muốn tìm đối tượng kết thân tại Thượng Kinh cho Thôi Ngữ Lan. Quan hệ chằng chịt trong giới quyền quý ở kinh thành phức tạp khôn lường, bọn họ thế yếu lực bạc, thực không thích hợp tranh đoạt.
Song, mẫu tử Tịch thị lại chẳng nghĩ như vậy. Nghe Thái phi nói đoạn, Tịch thị cũng khẽ mở lời: “Thiếp nào dám vọng tưởng Ngữ Lan có thể thành đôi với Thế tử Hầu phủ? Chẳng phải Hầu phủ vẫn còn một vị Nhị công tử sao, tuổi tác cũng xấp xỉ Ngữ Lan đó thôi.”
Thái phi thở dài, đáp lời: “Phàm làm cha làm mẹ, ai cũng sẽ toan tính vì con cái mình. Nhị công tử là cốt nhục của Hầu phu nhân, nàng ấy tất nhiên sẽ tận tâm sắp đặt cho con mình. Chị thử nghĩ xem, Đại công tử có thể tập ấm tước vị, Hầu phu nhân ắt phải tính toán tiền đồ cho Nhị công tử, hôn sự của hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản chút nào.”
Trên mặt Tịch thị lộ rõ vẻ cô đơn. Nàng ta muốn đến Thượng Kinh tìm một mối hôn sự tốt cho nữ nhi, mới đành mang con gái đến đây nương nhờ muội muội. Nào ngờ, khi đặt chân tới Thượng Kinh, nàng mới hay biết việc kết thân với giới quyền quý kinh thành lại chằng chịt, phức tạp đến nhường nào.
Thái phi thấy vậy, trong lòng cũng có chút không đành lòng, nhẹ nhàng khuyên giải: “Cuộc sống nơi đại gia vọng tộc cũng chẳng tốt đẹp như chị tưởng đâu. Chi bằng hãy đến An Châu tìm một gia đình không tồi. Phụ thân và các huynh trưởng của ta đều ở An Châu, ắt có thể giúp đỡ hai mẹ con chị.”
Gia Thư Thái phi xuất thân từ An Châu. Hiện giờ, huynh trưởng của nàng chính là Tri phủ An Châu, các huynh đệ khác cũng nhậm chức tại đất An Châu. Có thể nói, An Châu chính là căn cơ vững chắc của Tịch gia. Thôi Ngữ Lan nếu tới An Châu tìm một mối lương duyên, chắc chắn sẽ tìm được một danh gia vọng tộc xứng tầm.
Song, Tịch thị nghe Thái phi nói xong lại không đáp lời. Rõ ràng, nàng vẫn muốn tìm một đối tượng kết thân tại Thượng Kinh cho Thôi Ngữ Lan. Thái phi thấy vậy cũng không nói thêm nữa. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, và đương nhiên, cuối cùng cũng phải tự gánh vác trách nhiệm cho lựa chọn ấy.