Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa - Chương 38
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:27
“Phụ hoàng, quả thật trước đây nhi thần và Vĩnh Ninh hầu có chút ân oán, nhưng Vĩnh Ninh hầu đã chết, nhi thần việc gì phải mãi đeo bám phủ Vĩnh Ninh hầu không tha? Lần này… Lần này cữu cữu của nhi thần tới khám xét tư trạch kia của phủ Vĩnh Ninh hầu là có nguyên nhân.”
Nhị hoàng tử lựa chọn không trả lời thẳng vấn đề của Hoàng đế.
“Nguyên nhân gì?” Hoàng đế hừ lạnh tra hỏi.
“Phụ hoàng.” Nhị hoàng tử tiến về phía trước vài bước, quỳ xuống nói: “Cữu cữu nhi thần nhận được một bức thư mật, nói Vĩnh Ninh hầu thế tử chứa chấp nữ nhi tội thần Liễu Ngọc Sơn, giấu người ở ngõ Mai Hoa.”
Hoàng đế nghe xong khẽ nhướng mày, sau đó giơ tay ý bảo Nhị hoàng tử đứng dậy: “Trước hãy đứng lên đã.”
Nhị hoàng tử bò dậy, đứng bên cạnh chiếc bàn, lại nghe Hoàng đế hỏi: “Tìm được người rồi sao?”
Nhị hoàng tử cúi đầu, im lặng không đáp.
Hoàng đế cười lạnh: “Nếu ngươi tìm được người thật thì lão cáo già Đường quốc công kia sẽ không vừa quỳ vừa khóc trên triều đình đâu.”
“Khi cữu cữu mang người đến đó thì không thấy ai. Song, viện tử được trang hoàng tinh tế, hiển nhiên là có người ở.” Nhị hoàng tử dù lòng đầy căm hận nhưng cũng đành bó tay chịu trói, làm sao có thể không tìm thấy người chứ?
Hoàng đế cúi đầu nhìn tấu sớ, trầm ngâm trong chốc lát rồi lại hỏi: “Tìm được chứng cứ không?”
“Hiện tại vẫn chưa tìm được, phủ Vĩnh Ninh hầu đã phủi sạch dấu vết rất kỹ lưỡng.” Nhị hoàng tử cho rằng chắc chắn do Đường quốc công dọn dẹp, Vĩnh Ninh hầu phu nhân không có năng lực này, Vĩnh Ninh hầu thế tử Tiêu Ngọc Thần lại càng không có.
Hoàng đế lại hừ lạnh: “Làm việc gì cũng phải nắm chắc phần thắng, bằng không thà đừng làm.”
“Nhi thần đã biết.” Nhị hoàng tử siết chặt nắm tay, không phải y lòng dạ hẹp hòi mà mãi đeo bám phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng lúc y cùng Tiêu Hoài giao đấu, chưa từng chiếm thượng phong. Phủ Vĩnh Ninh hầu đã trở thành cái gai trong mắt y.
“Truyền lệnh cho Lương Kiến An đến phủ Vĩnh Ninh hầu tạ tội.” Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng: “Việc nhỏ nhặt như vậy chắc ngươi làm được chứ?”
“Đương nhiên.” Nhị hoàng tử vội vàng đáp: “Nhi thần sẽ tự mình giám sát cữu cữu đến phủ Vĩnh Ninh hầu tạ tội.”
Hoàng đế không kiên nhẫn xua tay bảo Nhị hoàng tử lui xuống, rồi lại mệt mỏi tựa lưng vào ghế, khẽ lẩm bẩm: “Trẫm không bằng phụ hoàng, phụ hoàng sinh được những nhi tử thật ưu tú.”
Đại thái giám Tiêu Khang Thịnh cúi đầu vờ như không tồn tại, lại nghe Hoàng đế nói: “Lục đệ là người được phụ hoàng yêu thương nhất, trẫm nhớ lúc Lục đệ mười mấy tuổi đã thổ lộ tài hùng biện khiến những lão thần kia không thể nào phản bác. Trẫm và Lục đệ thật là… tình huynh đệ sâu nặng…”
Tiêu Khang Thịnh tiếp tục vờ như không tồn tại, Hoàng đế nhắm mắt dựa lưng vào ghế, như đang đắm chìm trong hồi ức xưa. Một lát sau lại nghe người nói: “Thái phi gần đây vẫn an ổn chứ?”
Tiêu Khang Thịnh thấp giọng đáp lời: “Bình thường Thái phi ăn uống rất tốt, song vẫn thường canh cánh nhớ nhung Vương gia.”
“Nhũ cam Chí Nam tiến cống đã đến chưa chăng?” Hoàng thượng hỏi.
Tiêu Khang Thịnh cung kính thưa: “Đã đi nhiều ngày, e rằng đã đến rồi.”
Hoàng thượng khẽ ừ một tiếng: “Nếu đã đến thì đưa qua cho Thái phi một ít.”
Tiêu Khang Thịnh cúi đầu đáp vâng.