Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều - Chương 114
Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:29
Tề Yếm Thù hiếm thấy không uống rượu, ngón tay thon dài của hắn đang cầm một cuốn sách truyện, chính là cuốn mà buổi sáng Niệm Thanh đã giả vờ đọc hiểu.
“Ai viết cái này vậy, đúng là nhàm chán đến cực điểm.” Tề Yếm Thù lật một trang sách, giọng điệu lại hừ lạnh một tiếng.
Trên sập có tiếng sột soạt, Tề Yếm Thù dời cuốn sách ra, quả nhiên thấy cô bé đang bò về phía hắn.
Hắn đưa tay ra, ngón trỏ đặt lên trán Niệm Thanh, không cho cô bé tiến lại gần thêm một bước nào nữa.
“Đừng tưởng rằng như vậy sẽ có gì khác biệt.” Tề Yếm Thù nói: "Ta chỉ thay Quân Từ chăm sóc ngươi một chút, ta vẫn không có bất kỳ hảo cảm nào với ngươi.”
Dừng một chút, hắn nói thêm: “Ngươi mà không nghe lời, ta sẽ đuổi ngươi đi bất cứ lúc nào.”
Niệm Thanh không hề sợ Tề Yếm Thù, bởi vì bất luận hắn có nói bao nhiêu lời lạnh lùng, cô bé đều có thể cảm nhận được, người lớn này thật ra không có địch ý, cũng không nguy hiểm.
Giống hệt như Tạ Quân Từ lúc đó.
Ngón tay Tề Yếm Thù chống cô bé lại, không cho cô bé đến gần, cô bé liền nằm bò tại chỗ.
Cô bé gối lên tay trái, tay phải lại đưa ra kéo ống tay áo của Tề Yếm Thù.
“Sư hổ, kể chuyện xưa.” Cô bé khẩn khoản nói.
“Nằm mơ đi, không có chuyện đó đâu.” Tề Yếm Thù lạnh lùng nói.
Cô bé mắt long lanh nhìn hắn.
“Ta đã nói, không có khả năng!”
“Không được chính là không được.”
“Ngươi có hiểu ý của từ "không được" không vậy?”
“……Chỉ đọc cho ngươi một chương thôi, ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Đêm đó.
Trăng sáng sao thưa.
Tề Yếm Thù mặt không biểu cảm nhìn vào bóng tối, trong lòng hắn, cô bé đang ôm cổ hắn, ngủ ngon lành.
Chết tiệt, mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Tề Yếm Thù trong lòng vô cùng bực bội, hắn có cảm giác khó chịu như thể mình đang bị bắt nạt.
Cái vật nhỏ này đúng là to gan lớn mật, hắn không biết mình đã trúng kế của cô bé từ lúc nào, cứ thế không thể hiểu nổi mà để cô bé chui vào lòng mình.
Tề Yếm Thù cảm thấy lẽ ra mình nên dùng lời lẽ lạnh lùng mắng cho con nhóc này tỉnh ra ngay lập tức, mắng cho cô bé một trận, dọa cho cô bé sợ đến khóc ré lên, sau này cô bé chắc chắn sẽ không dám làm càn như vậy nữa.
Hắn thầm tính toán trong lòng, ngón tay sau lưng cô bé khẽ cuộn lại, chuẩn bị ra tay.
Kết quả, ngay khoảnh khắc Tề Yếm Thù định mở miệng, cô bé đang ngủ lại khẽ động, miệng lí nhí nói mớ những lời không thể nghe hiểu. Cái đầu nhỏ của cô bé dụi dụi vào cổ Tề Yếm Thù, đổi một tư thế khác, rồi lại ngủ say tít.
Thân thể mềm mại nhỏ bé của cô bé nằm úp trên n.g.ự.c hắn, trong tay một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cô bé yếu ớt đến mức dường như chỉ một hơi thổi cũng có thể làm cô bé bị thương.
Cơ thể Tề Yếm Thù bất giác cứng đờ, mãi cho đến khi cô bé không động đậy nữa, hắn mới khẽ khàng thở phào một hơi.
Gò má cô bé áp vào sát cổ hắn, hơi thở thoang thoảng của cô bé theo đường cong cổ hắn thổi một đường đến sau gáy. Tề Yếm Thù gai cả người, mắt mở trừng trừng trong đêm tối.
Xương mày hắn vốn đã sâu, tính tình lại không tốt, lúc này trừng mắt lên, trông hung dữ đến mức như thể giây tiếp theo sẽ bóp gãy cổ Tiểu Niệm Thanh.
Thế nhưng, cuối cùng Tề Yếm Thù lại chẳng làm gì cả.