Xuyên Sách Tn 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 178
Cập nhật lúc: 03/12/2025 22:06
Người ta đi lễ Tết đầu tiên chắc chắn là nhà anh cả Diệp Kiến Nghiệp, rồi mới tới các họ hàng thân thuộc khác trong nhà.
Cũng có con cái nhà khác tới chơi nhà ông Diệp Kiến Quốc.
Buổi chiều, Diệp Tiêu Tiêu cùng mọi người đã đi chúc Tết xong, đang ở nhà gói bánh chẻo.
Một người thím họ xa dẫn mấy đứa con tới chúc Tết, thấy Diệp Tiêu Tiêu liền kéo tay cô bé.
“Ối giời ơi, Tiêu Tiêu còn đeo nhẫn cơ đấy, cưới rồi hay là đính hôn rồi hả cháu.”
Người thân này mắt mũi tinh thật.
Diệp Tiêu Tiêu ngại ngùng rụt tay về, “Không ạ, cháu đeo chơi thôi.”
Nụ cười của thím liền rạng rỡ hơn, “Tiêu Tiêu xinh xắn thế này, có đối tượng chưa, để thím giới thiệu cho một anh.”
Diệp Tiêu Tiêu thấy khó xử.
Sao lại thành ra bị thúc giục chuyện kết hôn thế này.
“Thím ơi, cháu chưa vội cưới đâu, với lại cháu có đối tượng rồi ạ.”
“Có đối tượng rồi hả, người ta làm gì, Tiêu Tiêu nhà mình xinh đẹp thế này, phải tìm người thành phố ấy, đừng có tìm ở cái xó núi nhỏ này.”
“Chị dâu Ba uống miếng trà đi.” Miêu Thúy Phương kịp thời ngắt lời người thím Ba.
Diệp Tiêu Tiêu cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhưng người chị dâu Ba này không dễ bỏ cuộc thế đâu, lần này bà ta tới còn có việc khác.
“Em Thúy Phương này, lần này chị tới là có chuyện tốt muốn nói với em.”
Miêu Thúy Phương cười hỏi, “Chuyện gì thế chị.”
Thím Ba, “Em Thúy Phương này, mấy cậu thanh niên nhà em cũng đến tuổi cần tìm vợ rồi nhỉ, bên nhà mẹ đẻ chị có một người họ hàng, cô bé trông cũng xinh xắn, năm nay hai mươi tuổi, rất hợp với thằng Ba nhà em đấy.”
Diệp Thường Ninh đang đứng xem kịch vui bên cạnh, nghe thấy vậy suýt nữa thì sặc.
“Thím Ba ơi, cháu không cần đâu, cháu qua Tết là đi rồi, thím đừng làm lỡ người ta.”
Diệp Thường Ninh vốn còn định học lái xe xong mới đi, giờ xem ra cứ đi Bắc Kinh trước vậy.
Đến Bắc Kinh học lái xe cũng được, thầy dạy còn nhiều hơn.
“Thế cũng không làm lỡ việc cháu gặp mặt người ta đâu, nếu thằng Ba không ưng thì còn thằng Tư nhà các em đấy?”
Miêu Thúy Phương, “Thằng Tư nhà em còn đang đi học, chưa nghĩ đến chuyện này vội.”
Thím Ba vẫn không chịu bỏ cuộc, muốn tiếp tục khuyên nhủ Miêu Thúy Phương, “Thế còn thằng Hai nhà em, Tết cũng không về hả?”
Miêu Thúy Phương, “Thằng Hai có bạn gái rồi, quen nhau trong quân đội ấy.”
Hơn nữa qua thư của Diệp Thường An có thể thấy, tình cảm hai đứa rất bền vững, chắc khoảng một thời gian nữa là cưới được.
Miêu Thúy Phương giờ đã bắt đầu dành tiền cưới hỏi cho thằng Hai rồi.
Thím Ba cuối cùng đành thất vọng dẫn bọn trẻ ra về, bà ta nghĩ nếu gả được cô cháu họ bên nhà mẹ đẻ vào nhà họ Diệp, thì cuộc sống tốt đẹp tha hồ mà hưởng.
Miêu Thúy Phương không phải là bà mẹ chồng cay nghiệt, Diệp Kiến Quốc lại chẳng quản chuyện nhà, nhưng ở ngoài thì lại là người tháo vát.
Chị em dâu cũng là người dễ tính, gả vào không phải cãi nhau.
Lại nhìn cái sân nhà họ Diệp, sạch sẽ và đẹp nhất làng, mỗi đứa trẻ đều có phòng riêng, khác hẳn với cảnh các gia đình khác cả nhà chen chúc trên một cái giường.
Con cái nhà họ Diệp cũng đều có tiền đồ, đứa đi lính, đứa đi học.
Thím Ba vẫn còn đang nghĩ, có nên gọi cô cháu họ bên nhà mẹ đẻ qua xem mắt không, biết đâu lại có người ưng ý.
Tại nhà họ Diệp.
Diệp Thường Ninh vỗ ngực, “Thím Ba sao mà sốt sắng thế, người họ hàng bên nhà mẹ đẻ thím ế rồi à?”
Miêu Thúy Phương, “Đừng có nói lung tung, mày đã gặp người ta đâu mà biết người ta ế, thím Ba cũng chỉ là có lòng tốt thôi.”
Diệp Thường Ninh gãi đầu, “Con không muốn lấy vợ sớm thế đâu, cứ để anh Hai với anh Quân cưới trước đã.”
Miêu Thúy Phương, “Nếu người họ hàng kia của thím Ba mà giới thiệu cho Thường Quân thì cũng tốt, nhưng Thường Quân sau lần xem mắt thất bại lần trước, cứ hay bài xích chuyện xem mắt.”
Diệp Thường Ninh, “Vậy là mẹ không giục anh ấy nữa à?”
Miêu Thúy Phương, “Chuyện này giục cũng chẳng được.”
Diệp Thường Ninh, “Thế mẹ cũng đừng giục con nhé.”
Miêu Thúy Phương, “...”
“Chẳng ai quản mày, mày giỏi thì cứ ở vậy một mình cả đời đi.”
Diệp Thường Ninh ngẩng mặt, “Mẹ ơi, mẹ nhìn cái mặt con xem, làm sao mà ế được.”
Không có gì khác, nhưng khoản tự tin này thì cậu ta có thừa.
Miêu Thúy Phương thật sự không biết thằng Ba này giống ai mà lại tự luyến đến thế.
Ngay cả Diệp Tiêu Tiêu cũng thấy buồn cười.
“Tiêu Tiêu, con với Tiểu Lộ vẫn tốt chứ.”
Miêu Thúy Phương bỗng nhiên hỏi Diệp Tiêu Tiêu.
“Tốt lắm ạ.” Diệp Tiêu Tiêu lập tức trả lời.
Diệp Thường Ninh bĩu môi, “Lộ Hàn Xuyên được ở bên em gái con là hời cho cậu ta rồi, chẳng lẽ cậu ta dám bỏ rơi em con à.”
Diệp Thường Ninh quả thực quá tự tin.
Miêu Thúy Phương không thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục nói chuyện với Diệp Tiêu Tiêu, “Thế thì tốt, con cũng không cần lo chuyện mấy anh con có lấy vợ hay không, nếu đến lúc thích hợp, con với Tiểu Lộ cứ đính hôn trước cũng được.”
Diệp Tiêu Tiêu thầm nghĩ câu này mà để Lộ Hàn Xuyên nghe thấy, chắc anh ta sẽ lập tức đi xin giấy đăng ký kết hôn mất.
Diệp Tiêu Tiêu chỉ đành nói, “Mẹ ơi, con còn phải học mấy năm nữa cơ mà, chuyện khác không vội đâu.”
Miêu Thúy Phương, “Giờ sinh viên đại học cũng có thể kết hôn mà.”
Diệp Tiêu Tiêu, “Mẹ ơi, thôi ạ, con không muốn vừa đi học đại học vừa trông con đâu.”
Bước tiếp theo của kết hôn là sinh con, Diệp Tiêu Tiêu vẫn thấy bước này nên đi chậm lại, cẩn thận một chút thì hơn.
Miêu Thúy Phương, “Phải, mình không vội, mẹ chỉ đưa ra ý kiến cho con thôi, đương nhiên là học hành quan trọng nhất.”
Chương 143 Tìm việc làm
Mùng sáu Tết, đường ở thôn Bạch Thạch mới tạm coi là đi lại được.
Trương Tuyết cùng Diệp Thường Thanh về nhà mẹ đẻ, không mang con về, đường đi vất vả quá, nhỡ bị ốm thì cả nhà lại lo lắng.
Diệp Thường Ninh đợi anh cả và chị dâu đi rồi, bắt đầu rủ rê Diệp Tiêu Tiêu và Diệp Thường Thịnh cùng đi thị trấn với cậu ta.
Diệp Tiêu Tiêu nghiêng đầu, “Đi thị trấn làm gì thế anh.”
Diệp Thường Ninh, “Đi làm việc, với lại hai đứa cứ ở nhà mãi không thấy chán à?”
“Không chán.”
Diệp Tiêu Tiêu và Diệp Thường Thịnh đồng thanh lắc đầu.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa người hướng ngoại và người hướng nội.
