Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 83.2

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:28

Một cách khó hiểu, khi nghe Cố Thời Tự nói muốn giới thiệu Tống Đường cho Cao doanh trưởng, trong lòng anh lại trào lên một cảm giác không cam lòng, vô cùng khó chịu.

Thế nhưng, anh không muốn tiếp tục dính dáng đến Tống Đường.

Vì thế chỉ hờ hững nói một câu:

“Tùy cậu.”

Cố Thời Tự kích động đến mức suýt bật dậy khỏi ghế.

Đoàn trưởng đồng ý rồi!

Đồng ý để anh giới thiệu cô em gái xinh đẹp của mình cho Cao doanh trưởng rồi!

Nghĩ đến viễn cảnh Cao doanh trưởng vui như trẩy hội, anh có thể ăn cưới và uống rượu mừng, Cố Thời Tự phấn khởi đến sáng mắt lên.

Lục Kim Yến không muốn nhìn thấy cái mặt cười ngu ngơ kia nữa.

Anh gắng gượng chống người dậy khỏi giường, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Đường Tống.

Anh muốn gặp cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn khiến cô mềm lòng… đừng lạnh nhạt với anh nữa.

“Đoàn trưởng!”

Thấy anh bất ngờ xuống giường, Cố Thời Tự giật mình suýt rớt tim.

Sợ anh lại ngất lần nữa, Cố Thời Tự hoảng hốt chạy tới đỡ lấy anh:

“Đoàn trưởng, anh lại muốn đi tìm chị dâu à? Anh đang ốm nặng thế này, tuyệt đối không thể rời khỏi bệnh viện nữa!”

“Hay là… hay là anh viết thư đi, em giúp anh đưa thư cho chị ấy.”

Lục Kim Yến nhớ Đường Tống đến phát điên.

Anh nhớ cô đến điên cuồng.

Nhưng anh cũng cảm nhận được, mình lại sốt rồi.

Không cần soi gương, anh cũng tưởng tượng ra bộ dạng hiện tại của mình: tiều tụy, nhợt nhạt, yếu ớt.

Anh sợ nếu để cô nhìn thấy hình ảnh này, cô sẽ càng thêm chán ghét anh.

Dù khát khao muốn gặp cô đến phát cuồng, anh vẫn kiềm chế bản thân không đến hẻm 13.

Cuối cùng, anh chỉ ngồi bên giường, chân thành và tha thiết, cầm bút viết cho cô một bức thư.

Anh cũng hy vọng… có thể nhận được hồi âm từ cô.

Sau khi viết xong bức thư, Cố Thời Tự làm theo lời dặn của anh, trực tiếp đem thư bỏ vào hộp thư ở hẻm 13.

Lúc ấy, Tống Đường vẫn chưa lấy bức thư phản hồi từ tòa soạn.

Cô ăn sáng xong liền ghé qua hẻm 13, tình cờ lại chạm mặt Cố Thời Tự.

“Chị d… à không, Tống Đường, thật xin lỗi.”

Cố Thời Tự vừa nói vừa bối rối vò lấy mái tóc ngắn của mình, lúng túng đến cực điểm.

“Tôi không biết cô chỉ là em gái nhà hàng xóm của đoàn trưởng, cứ nghĩ cô là… chị dâu.”

“Nói chung, rất xin lỗi cô, đáng lẽ tôi không nên để cô chăm sóc đoàn trưởng một mình.”

“Đoàn trưởng lần này bị thương rất nặng, viên đạn đó chỉ cách tim anh ấy chưa đến hai milimet… suýt chút nữa là…”

“Suýt nữa là anh ấy không qua khỏi rồi.”

“Anh ấy bị thương nặng như vậy, lại còn cãi nhau với chị dâu, tâm trạng rất tệ… nên có thể lúc đó thái độ với cô không được tốt… cô đừng để trong lòng.”

Đầu ngón tay trắng trẻo của Tống Đường khẽ run lên.

Cô biết Lục Kim Yến bị thương, nhưng không ngờ vết thương lại nguy kịch đến mức ấy.

Cô cố gắng đè nén cảm giác đau nhói đang dâng lên trong lồng ngực, giữ giọng bình tĩnh, dửng dưng nói:

“Tôi sẽ không nghĩ ngợi gì đâu.”

Dù sao, mọi tâm tư dành cho anh, cô đều đã gạt bỏ sạch sẽ rồi.

Không còn lưu luyến, cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.

Nghe cô nói vậy, Cố Thời Tự mới thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng.

Cậu lại khách sáo hỏi han mấy câu rồi vẫy tay chào tạm biệt cô.

Sau khi Cố Thời Tự rời đi, Tống Đường lấy thư từ trong hòm: một bức từ tòa soạn, và một bức… là thư của Lục Kim Yến gửi cho cô.

Lúc này, cô mới hiểu vì sao mình luôn nhận được hồi âm của anh nhanh đến vậy.

Thì ra, anh hoặc nhờ người, hoặc tự tay mang thư đến, trực tiếp bỏ vào hộp thư ở đây.

Bảo sao, trên những bức thư mà anh gửi cho cô, chưa bao giờ có dấu bưu điện.

Về đến nhà họ Tống, sau khi đọc thư phản hồi từ tòa soạn, cô mới từ tốn mở phong thư của anh ra.

Nét chữ của anh ngay ngắn, tình cảm tha thiết, thậm chí còn có chút… van xin đầy tự ti.

Anh viết rằng anh không muốn cùng cô chia tay trong im lặng.

Anh muốn tiếp tục… làm bạn qua thư với cô.

Chỉ cần cô không phớt lờ anh, dù có điều gì thất lễ, anh cũng bằng lòng sửa đổi.

Anh chỉ mong cô đừng lạnh lùng cắt đứt với mình như vậy.

Đọc xong lá thư ấy, trong lòng Tống Đường có chút nghẹn ngào, có chút không nỡ…

Nhưng khi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng và ghét bỏ của anh sáng nay, cô vẫn không thể mềm lòng.

Điều anh thật sự để tâm, chỉ là một Đường Tống do chính anh tưởng tượng ra.

Anh không thể chấp nhận rằng “Đường Tống” kia… lại chính là cô, Tống Đường, người anh căm ghét nhất.

Cô hiểu, có lẽ anh thật sự có chút rung động với người con gái trong giấc mơ ấy.

Nhưng để cắt đứt mọi hy vọng cuối cùng của anh, cũng là để dứt khoát cho chính mình, cô cầm bút, từng nét từng chữ viết lên giấy:

[Lục Kim Yến, tôi sắp kết hôn rồi.

Từ nay về sau, đừng làm phiền nhau nữa.]

Nghĩ đến câu anh đã từng nói với cô sáng nay “Cả đời này, điều tôi hối hận nhất… là đã gặp cô.” trái tim cô lại như bị ai cào xước.

Cô c.ắ.n môi, tiếp tục viết:

[Chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết.

Kiếp sau cũng đừng gặp lại.

Chúng ta… mãi mãi không vướng bận, vĩnh viễn không liên quan.]

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.