Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 12.
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:13
“Đau quá… đau lắm…”
Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi gần đây rất bận, tối nay về nhà cũng đặc biệt muộn.
Vừa bước qua cửa, họ đã nghe thấy tiếng khóc t.h.ả.m thiết, đau đớn không dứt của Tống Thanh Yểu, ngay sau đó là tiếng thét chói tai đầy oán hận của Tống Nam Tinh:
“Cái con hồ ly tinh Tống Đường đó sao lại độc ác đến mức này?! Thanh Yểu luôn xem nó như chị ruột mà tôn trọng yêu quý, vậy mà nó lại nhẫn tâm đẩy Thanh Yểu ngã từ trên cầu thang xuống!”
“Anh cả, chị dâu, tối nay hai người nhất định phải cho Thanh Yểu một lời giải thích!”
Lúc này, Tống Từ Nhung cũng đã nhìn thấy Tống Thanh Yểu đang nằm bất lực, thê t.h.ả.m dưới sàn nhà.
Hai cánh tay cô ta trầy xước rõ rệt, tay áo trắng dính đầy vết máu, nhìn thôi đã thấy đau đớn.
Đặc biệt là hôm nay Tống Thanh Yểu mặc một chiếc váy trắng tinh, những vệt m.á.u đỏ loang lổ kia càng khiến cảnh tượng trở nên kinh hoàng và chấn động hơn.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Thủ Cương và Lục Thiếu Du cũng vừa về cùng lúc với họ, nghe tiếng động bên này thì vội vã chạy qua.
“Là con hồ ly tinh Tống Đường làm đó!”
Việc người nhà họ Lục xuất hiện lúc này quả là một niềm vui bất ngờ đối với Tống Nam Tinh.
Bà ta hả hê vô cùng khi có thêm người chứng kiến màn kịch do mình và Thanh Yểu dày công sắp đặt. Hào hứng đến mức nước bọt văng tung tóe:
“Nó là đồ thất học, chẳng biết nhảy múa gì cả, chắc chắn không đậu được vào đoàn văn công!”
“Nó ghen tỵ với tài năng của Thanh Yểu, cho nên mới ra tay hãm hại, muốn kéo Thanh Yểu xuống nước!”
“Em tận mắt thấy Thanh Yểu đang bước xuống cầu thang, thì con nhỏ đó lén lút đứng phía sau, rồi đột ngột đẩy mạnh Thanh Yểu xuống!”
“Còn chưa đầy một tháng nữa là thi rồi! Nếu Thanh Yểu bị thương đến xương cốt, thì phải làm sao đây?!”
Sắc mặt Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi đều sa sầm lại.
Họ biết rõ, Tống Thanh Yểu khao khát được vào đoàn văn công đến nhường nào.
Nếu thật sự là Tống Đường cố tình làm tổn thương Tống Thanh Yểu, khiến nó không thể dự thi vào đội múa, thì đúng là quá ác độc.
“Bố mẹ… con đau lắm…”
Tống Thanh Yểu diễn vô cùng đạt.
Cô ta hít mũi đầy tủi thân, hàng mi run rẩy, nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài trên gò má.
“Con thật sự không hiểu, rốt cuộc con đã làm gì sai để chị lại đối xử với con như thế…”
“Nhưng con không trách chị đâu, con thực sự không trách chị… Bố mẹ, bố mẹ cũng đừng giận chị nữa được không?”
Lúc này, Tống Đường bước ra đứng nơi đầu cầu thang tầng hai.
Một màn kịch được Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu bày ra tinh vi như vậy, tất nhiên cô không thể không cho họ “cơ hội” diễn thật trọn vẹn.
Trầm ngâm một chút, cô vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, chậm rãi bước xuống từng bậc thang.
Vừa nhìn thấy Tống Đường, Tống Thanh Yểu lập tức khóc càng t.h.ả.m thiết, như thể đau đến đứt từng khúc ruột:
“Chị ơi, sao chị lại đẩy em?”
“Nếu chị không muốn thấy em thi vào đoàn văn công, thì em không thi nữa…”
“Thật đấy, chỉ cần chị vui, chị muốn em làm gì, em cũng đồng ý.”
“Em thực sự rất quý chị… sao chị lại nhẫn tâm như vậy?”
“Cô ta là thứ người xấu xa, không chịu được khi người khác giỏi hơn mình!”
Tống Nam Tinh nhìn Tống Đường đầy ghét bỏ, như thể Tống Đường là thứ gì đó ô uế khiến mắt bà ta bị làm bẩn.
Liếc Tống Đường bằng ánh mắt oán độc, bà ta lại quay sang Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi, hằn học nói:
“Anh chị à, lần này Tống Đường thật sự quá đáng lắm rồi!”
“Hôm nay nó có thể đẩy Thanh Yểu ngã cầu thang, thì ngày mai biết đâu lại rút d.a.o đ.â.m Thanh Yểu vài nhát!”
“Nó chẳng có đức hạnh gì, quan hệ nam nữ lộn xộn, lại còn cố tình hãm hại người khác, cái kiểu người như nó, đáng bị b.ắ.n bỏ, anh chị tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho nó nữa!”
Tần Tú Chi là bác sĩ.
Sau khi bảo người giúp việc mang hộp t.h.u.ố.c đến, bà đỡ Tống Thanh Yểu ngồi lên ghế sofa.
Bà kiểm tra chân tay Tống Thanh Yểu, thấy vẫn còn cử động được, chắc là chưa chạm đến gân cốt.
Nhưng khi nhìn thấy hai bên cánh tay bị trầy xước nghiêm trọng, ống tay áo trắng tinh giờ đã nhuộm thành mảng đỏ, mắt bà đỏ hoe vì đau lòng.
Tống Thanh Yểu là đứa con gái mà bà đã nâng như nâng trứng suốt mười tám năm. Giờ đây thấy con mình bê bết m.á.u như thế, bà thực sự cảm thấy Tống Đường đã quá tàn nhẫn.
Không kìm được, bà lên tiếng trách móc Tống Đường:
“Đường Đường, sao con có thể đẩy Thanh Yểu được chứ?”
Thấy m.á.u vẫn không ngừng rỉ ra từ tay Tống Thanh Yểu, Tống Từ Nhung cũng cảm thấy hành động của Tống Đường là không thể chấp nhận.
Gương mặt vuông vức nghiêm nghị ấy lúc này càng thêm lạnh lẽo, đầy bất bình:
“Đường Đường, Thanh Yểu là em gái con, sao con lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy với chính người thân của mình?”
Lục Thiếu Du đứng bên cạnh bất giác siết chặt mái tóc ngắn của mình.
Cậu không quá thân thiết với Tống Đường.
Nhưng ở cùng một khu đại viện, ngày nào cũng gặp mặt, dạo này họ cũng có chút tiếp xúc.
Tống Đường có ánh mắt trong trẻo và thẳng thắn, cậu luôn cảm thấy cô không phải loại người như lời họ nói.
Vốn là người coi trọng chính nghĩa, thấy ai nấy đều đang công kích Tống Đường, cậu không nhịn được lên tiếng:
“Chú Tống, dì Tần, hay là… mình cũng nên nghe Đường Đường nói xem sao?”
“Đường Đường, thật sự là cậu đã đẩy Thanh Yểu ngã cầu thang sao?”
Tống Nam Tinh không ngờ Lục Thiếu Du lại đứng về phía Tống Đường. Chưa kịp để Tống Đường trả lời, bà ta đã bật cười lạnh đầy khinh miệt:
“Tống Đường là con nhà quê dốt nát, quen nói dối như cơm bữa, nó hại Thanh Yểu thê t.h.ả.m như vậy, làm sao có thể tự nhận tội chứ!”
“Thanh Yểu mất bao nhiêu máu…”
Tống Nam Tinh còn làm bộ làm tịch đưa tay lau nước mắt:
“Bị thương thế kia, chắc con bé đau đến mức muốn c.h.ế.t rồi!”
“Anh à, nhà họ Tống mình bao đời gia phong nghiêm chính, không thể dung túng thứ m.á.u lạnh vô ơn như nó được nữa.”
“Tối nay, anh với chị dâu nhất định phải dạy dỗ nó một trận, cũng coi như đòi lại công bằng cho Thanh Yểu!”
Tống Từ Nhung là người chính trực, ghét nhất việc đấu đá nội bộ, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát.
Ánh mắt ông lúc này càng lạnh lẽo, nghiêm nghị quát lên:
“Tống Đường, xin lỗi Thanh Yểu ngay lập tức!”
Tần Tú Chi cũng khẽ gật đầu:
“Tối nay con làm vậy là sai thật, Đường Đường, con nên xin lỗi em gái mình đi.”
Tống Đường không vội lên tiếng.
Nhìn gương mặt lạnh lùng, cứng rắn của Tống Từ Nhung, lại thấy Tần Tú Chi đang nắm tay Tống Thanh Yểu, ánh mắt rưng rưng xót xa vì con, cô bất giác thấy đau lòng thay cho nguyên chủ.
Lúc này, cô bỗng dưng có chút thấu hiểu cho những hành vi nổi loạn của nguyên chủ sau khi được đón về thủ đô.
Nguyên chủ không có học vấn, đầu óc cũng không nhanh nhạy, rõ ràng không thể là đối thủ của người luôn tính toán tỉ mỉ như Tống Thanh Yểu.
Tống Thanh Yểu và Tống Nam Tinh liên tục ngáng chân cô, còn cha mẹ ruột thì chẳng những không tin cô, mà còn hùa theo con nuôi để trách móc và chán ghét cô.
Dưới hoàn cảnh đó mà không phát điên lên, mới là lạ!
Tống Đường thực sự rất thất vọng với Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi.
“Xin lỗi ngay!”
Tiếng quát giận dữ, không cho phép cãi lại của Tống Từ Nhung vang lên khiến Tống Đường hoàn hồn lại.
Cô ngẩng đầu, không kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn, bình tĩnh đối diện ánh mắt ông ta, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Con không hề đẩy Tống Thanh Yểu.”
“Là cô ta và Tống Nam Tinh cố tình vu oan cho con.”
“Con không có gì hổ thẹn với lương tâm, sẽ không xin lỗi!”
“Con…”
Tống Từ Nhung tức đến mức mặt đỏ bừng, hoàn toàn nổi trận lôi đình:
“Tống Đường! Bố cho con một cơ hội cuối cùng!”
“Xin lỗi Thanh Yểu ngay lập tức!”
“Nếu con vẫn cố chấp không chịu nhận sai, thì lập tức cút ra khỏi nhà này cho bố!”
“Bố ơi, đừng giận mà…”
Nghe thấy Tống Từ Nhung định đuổi Tống Đường ra khỏi nhà, trong lòng Tống Thanh Yểu mừng rỡ như trẩy hội, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ yếu đuối, lương thiện:
“Con… con thật sự không ngờ chị lại đẩy con ngã cầu thang.”
“Nhưng dù sao chị cũng là con ruột của bố mẹ, là chị gái của con, con không trách chị đâu…”
“Bố à, con xin bố đấy… đừng giận chị nữa, được không?”
Tống Thanh Yểu vừa khóc đến mức nghẹn ngào không thở nổi, lại còn đứng ra nói giúp Tống Đường, điều đó khiến Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi càng thêm cảm động vì sự hiểu chuyện và rộng lượng của cô ta.
Còn với Tống Đường, họ càng cảm thấy lạnh lòng.
Tống Từ Nhung trừng mắt nhìn cô, thất vọng tột cùng:
“Tôi, Tống Từ Nhung, không có đứa con gái nào chỉ biết hại người như cô!”
Anh cả… là đang từ mặt Tống Đường sao?
Nghe thấy câu này, Tống Nam Tinh mừng đến suýt bật cười thành tiếng.
Bà ta vội đưa tay bịt miệng, cố gắng không để lộ ra niềm vui sướng đang dâng trào trong lòng.
Tống Thanh Yểu vẫn im lặng rơi nước mắt, nhưng trong lòng thì hân hoan không kể xiết, kế hoạch của cô ta đã thành công bước đầu!
