Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 124.1

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:37

Sắc mặt của Lục thủ trưởng, Lục Thủ Cương và mọi người đồng loạt biến đổi.

Lục Kim Yến phản ứng còn nhanh hơn tất cả.

Khi mọi người vừa hoàn hồn, còn chưa kịp bước ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, anh đã phóng thẳng tới cổng lớn.

Bên nhà họ Tống cũng vừa ăn cơm tối xong.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi lập tức sa sầm mặt, sải bước đi ra sân.

Dạo này thời tiết oi bức, dân trong khu đại viện thường ra ngoài hóng mát sau bữa tối.

Thành ra, chỉ nghe vài tiếng gõ cửa và tiếng gào bên ngoài, rất nhanh đã có không ít hàng xóm kéo đến xem náo nhiệt.

Cánh cổng vừa mở ra, ai nấy đều nhìn thấy, đứng ngoài cổng là một người đàn ông ăn mặc rách rưới, luộm thuộm, trên tay bế một đứa bé chừng hơn một tuổi.

Ngay sau đó, Tống Đường cũng đi ra cùng Tần Tú Chi và Tống Từ Nhung.

Nhờ có ký ức của nguyên chủ, cô lập tức nhận ra người đàn ông kia, chính là Triệu Tỉnh, kẻ năm xưa đã khiến nguyên chủ tuyệt vọng đến mức nhảy sông tự vẫn!

“Tống Đường!”

Vừa nhìn thấy cô, mắt Triệu Tỉnh lập tức sáng rực lên.

Ngày còn ở nông thôn, dù chỉ mặc bộ váy hoa cũ sờn, cô vẫn xinh đẹp nổi bật giữa đám người.

Còn bây giờ, mặc quần bò hiện đại, phối cùng áo sơ mi trắng đơn giản, Tống Đường trông càng thanh thoát, tươi sáng, còn rạng rỡ hơn cả những minh tinh trên bìa tạp chí mà hắn từng lén xem.

Ánh mắt hắn dán chặt lấy cô, đờ đẫn, tham lam, đến mức không thể dời nổi.

Nghĩ đến việc Tống Đường bây giờ lại là con gái của một vị quân trưởng, trong mắt hắn, cô chẳng khác nào miếng mồi béo bở.

Hắn bấu mạnh vào đùi mình một cái, ép bản thân nuốt xuống sự thèm khát trong ánh nhìn, rồi bày ra vẻ đáng thương, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Tống Đường, anh và con trai mình thật sự không thể sống thiếu em… anh xin em, về nhà với anh đi, được không?”

Trước khi đến đây, Hứa San San đã cho hắn xem ảnh của Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi, để hắn nhận được ra người cần tìm ngay khi tới nơi.

Hắn vừa nhìn liền nhận ra ngay hai người họ.

Ngay lập tức, hắn quỳ sụp xuống, đầu gối nện mạnh xuống nền sân trước mặt Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi.

“Bố mẹ vợ, con xin hai người đừng chia cắt gia đình ba người nhà con…”

“Tiểu Tùng ngày nào cũng khóc gọi mẹ, khóc đến khản cả giọng, con xin hai người hãy để Tống Đường về nhà với con, có được không?”

Vừa nói, Triệu Tỉnh vừa kín đáo cấu mạnh vào người đứa bé trong lòng, Tiểu Tùng.

Chỉ một giây sau, Tiểu Tùng lập tức òa khóc nức nở.

Hiển nhiên, trên đường đến đây, đứa bé đã được dặn dò kỹ càng.

Nó vừa khóc, vừa gào lên bằng giọng khản đặc:

“Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Miệng mếu máo, khuôn mặt lấm lem nước mắt nhìn Tống Đường với ánh mắt đầy tủi thân, như thể thật sự là đứa con đáng thương bị mẹ ruồng bỏ.

Dù quần áo rách rưới, nhưng Tiểu Tùng trắng trẻo, gương mặt đáng yêu.

Tiếng khóc nghẹn ngào, cứ từng nhịp nấc cụt như xé lòng, khiến không ít người xung quanh rưng rưng xúc động.

Thế nhưng trong đôi mắt của Tống Đường, không hề có lấy một tia xót xa hay mềm lòng.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô lạnh lẽo như băng giá, sắc bén như lưỡi d.a.o trong gió tuyết.

Cô có ký ức của nguyên chủ.

Trong những ký ức đó, nguyên chủ suốt ngày chỉ biết viết những ký tự kỳ quái lên mặt đất, hoàn toàn không có chút tiếp xúc thân mật nào với Triệu Tỉnh.

Làm sao có thể sinh cho hắn một đứa bé lớn như vậy?

Đứa trẻ này, rõ ràng là hắn ôm từ đâu đó về, có lẽ là con cháu họ hàng bên nhà hắn.

Mà việc Triệu Tỉnh lần theo đến tận đây, chắc chắn là do Tống Thanh Yểu đứng sau giật dây, xúi bẩy con ngốc Hứa San San gửi điện báo, báo cho hắn biết rằng Tống Đường hiện đang sống rất tốt ở đây, để hắn đến quấy rối, phá hoại.

Tống Đường không có gì khuất tất, cũng chẳng làm điều gì sai trái.

Cô hoàn toàn trong sạch, lương tâm không hề áy náy.

Nhưng mà thời đại này quá khắt khe với phụ nữ.

Chỉ cần Triệu Tỉnh ôm đứa bé đi rêu rao khắp nơi rằng cô bỏ chồng, bỏ con, thì cho dù cô chưa từng làm mẹ, chưa từng kết hôn, cũng vẫn có thể bị ghép tội vứt bỏ gia đình mà ngồi tù.

Muốn giữ được danh tiếng, cô chỉ còn cách từ bỏ tương lai, từ bỏ sự nghiệp, theo hắn về quê kết hôn, làm một người phụ nữ nhà quê bị chôn vùi cả đời!

Tống Thanh Yểu… chiêu này quá độc.

Nhưng Tống Đường tuyệt đối không để họ đạt được mục đích!

“Mẹ ơi… ôm con với…”

Tiểu Tùng vẫn đang khóc.

Nó mở rộng hai cánh tay nhỏ xíu, không ngừng đòi mẹ bế, đôi mắt đẫm lệ long lanh đầy khẩn thiết, chứa chan yêu thương và khao khát.

Đúng là… trẻ con quá dễ khiến người ta động lòng trắc ẩn.

Thấy Tiểu Tùng khóc đến đáng thương như thế, không ít hàng xóm đã đỏ hoe mắt, len lén lau nước mắt.

Ánh mắt họ nhìn sang Tống Đường cũng dần dần chuyển thành oán trách và bất bình.

“Phải nói chứ, Tống Đường thật quá tàn nhẫn! Đứa bé nhỏ xíu thế này, sao cô ta có thể nói bỏ là bỏ được chứ!”

“Đúng đó! Nhìn thằng bé khóc mà đau cả lòng…”

“Bỏ chồng bỏ con là tội nặng, có thể bị bắt đi tù đấy! Trước giờ tôi còn thấy con bé ngoan ngoãn, ai ngờ lại làm ra chuyện thất đức như thế!”

…………

Những lời xì xào, bàn tán không ngừng lan ra.

Nghe hết những câu nói đó, sắc mặt của Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi đều sa sầm lại.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.