Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 127.2

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:38

Nhưng mối thù của nguyên chủ, cô không thể không trả.

Lần này, Triệu Tỉnh tự tìm đến cửa, cô nhất định phải khiến hắn và Tống Thanh Yểu trả giá đắt!

Rất nhanh sau đó, Hứa San San bị những người hàng xóm nhiệt tình áp giải đến đồn cảnh sát.

Lúc trước, nghe Hứa San San khai, mọi người đều thấy Tống Thanh Yểu giả tạo, lòng dạ đen tối.

Nhưng chiêu rạch cổ tự sát của cô ta thật sự quá lợi hại.

Họ đã nhìn Tống Thanh Yểu lớn lên, vốn có tình cảm sâu đậm, giờ thấy Tống Thanh Yểu vì hối hận mà muốn c.h.ế.t, họ sao nỡ nghi ngờ cô ta thêm nữa?

Sau khi an ủi, hỏi han Tống Thanh Yểu vài câu, thấy vết thương của cô ta đã cầm máu, không nguy hiểm đến tính mạng,

mọi người cũng dần dần tản đi.

Lâm Hà vẫn nhíu chặt mày, không hề buông lỏng.

Bà chẳng thấy thương hại Tống Thanh Yểu chút nào.

Ngược lại, bà thấy cô ta mặt dày và giả tạo đến cùng cực, làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu xong chỉ biết dùng thương tích để cầu lòng thương.

Tống Đường thì thật sự thấy không cam lòng.

Cô bị vu khống, bị bôi nhọ, mà kẻ khởi đầu cho tất cả lại chưa phải trả giá gì.

Nhưng dáng vẻ Tống Thanh Yểu động một chút là rạch cổ, tự hại mình khiến ai nhìn cũng thấy kinh sợ.

Nhà họ Lục và nhà họ Tống là hàng xóm nhiều năm, tình cảm giữa hai bên lại thân thiết, nên Lâm Hà cũng không thể thật sự ép Tống Thanh Yểu trước mặt mọi người phải tiếp tục rạch cổ.

Bà chỉ có thể xót xa an ủi Tống Đường vài câu, rồi đành quay về nhà.

“Tống Tống…”

Sau khi Tần Tú Chi và Tống Từ Nhung dìu Tống Thanh Yểu về nhà, Lục Kim Yến không kìm được tiến lên một bước, khẽ gọi một tiếng.

Anh và Tần Tú Chi, Tống Từ Nhung không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thiên vị của họ.

Huống hồ Tống Đường lại là con ruột của họ, trong lòng cô chắc chắn phải khó chịu đến mức nào.

Anh thật sự thấy thương cô.

Tính cách anh vốn lạnh nhạt, không giỏi nói lời an ủi.

Anh im lặng hồi lâu, mới vụng về thốt ra:

“Đừng buồn. Anh sẽ luôn đứng về phía em.”

Tống Đường khẽ sững người.

Trước đây, khi hai người còn viết thư cho nhau, cô từng nói rằng bố mẹ và các anh không thật lòng thương cô, khiến cô thấy tủi thân.

Anh hồi âm rằng: Cô rất tốt, xứng đáng được mọi người yêu quý.

Anh sẽ mãi mãi đứng bên cạnh cô.

Người trong những bức thư ấy, Lục Kim Yến, từng thật sự khiến cô cảm động, khiến cô không khỏi hoài niệm.

Nhưng nghĩ đến Lục Kim Yến ngoài đời, lạnh lùng, xa cách, thậm chí từng tỏ rõ chán ghét cô, những cảm xúc mềm yếu trong lòng cô lại nhanh chóng tan biến.

Cô lạnh nhạt đáp lại một câu:

“Chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”

Nói xong, cô không quay đầu lại, trực tiếp xoay người về phòng.

“Đáng đời!”

Lục thủ trưởng cau mày, trừng mắt lườm Lục Kim Yến một cái.

Nghĩ đến việc anh là con trai của Lục Thủ Cương, ông lại quay sang lườm cả Lục Thủ Cương một cái, rồi kéo Lục Thiếu Du đang sốt ruột đi về nhà.

“Tức c.h.ế.t con rồi!”

Về đến phòng khách nhà mình, Lục Thiếu Du nhảy dựng lên:

“Con vẫn tin là Tống Thanh Yểu chính là kẻ xúi Hứa San San hãm hại người khác!”

“Nhưng con nhỏ đó động tí là tự sát, phát điên, chú Tống và dì Tần lại luôn bảo vệ nó, chúng ta chẳng còn cách nào giúp Tống Đường đòi lại công bằng cả!”

Lục thủ trưởng cũng biết điều đó, trong lòng ông càng thêm tức giận.

Một người chinh chiến bao năm, hiếm khi lại cảm thấy bó tay như hôm nay.

Dù sao, họ cũng không có chứng cứ xác thực, chẳng lẽ lại ép Tống Thanh Yểu đến mức phải c.h.ế.t sao?

“Sau này, tất cả các cháu đều phải tránh xa con bé Tống Thanh Yểu đó ra cho ông!”

Lục thủ trưởng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.

Thấy Lục Kim Yến đi vào, ông lại liếc anh một cái đầy chán ghét:

“Nhất là cháu! Nếu gặp Tống Thanh Yểu thì tốt nhất là vòng đường khác mà đi!”

“Nếu cháu không theo đuổi được Tống Đường, mà ngược lại còn bị con nhỏ Tống Thanh Yểu kia quấn lấy… ông sẽ đ.á.n.h gãy chân cháu!”

Lục Thủ Cương cũng sợ Lục Kim Yến sẽ có liên quan gì đến Tống Thanh Yểu, liền phụ họa:

“Bố và ông nội con cùng đ.á.n.h gãy chân con luôn!”

Trước đây, ông vốn rất hài lòng với đứa con trai cả này.

Con trai lớn bình tĩnh, có chính kiến, mới hai mươi tư tuổi mà đã lập nhiều công lớn, tiền đồ sáng lạn.

Nhưng từ khi biết con trai chọc giận cô con dâu tương lai đến mức bỏ đi, ông càng nhìn càng thấy bực.

“Đã hai mươi tư tuổi đầu mà vẫn chưa kiếm nổi bạn gái, vô dụng hết sức!”

“Hồi bố theo đuổi mẹ con, chưa đến nửa năm đã thành công. Còn con, to xác thế kia mà chẳng làm được trò trống gì!”

“Nếu con có được nửa phần mưu lược và thông minh của bố năm đó, thì đã chẳng bị Tống Đường ghét đến mức này!”

Lục thủ trưởng trợn đôi mắt hổ, liếc Lục Thủ Cương bằng ánh nhìn vừa phức tạp vừa chán ghét.

Con trai ông còn có mặt mũi mà nói!

Năm đó khi theo đuổi Lâm Hà, chẳng phải cũng lận đận vô cùng, suýt thì để mất vợ hay sao!

Chỉ là, nghĩ đến chuyện nếu nói ra mấy chuyện mất mặt của Lục Thủ Cương thì sẽ chẳng còn cách nào khích lệ cháu trai cố gắng theo đuổi cô gái nhỏ nữa, ông đành nuốt hết lời chế giễu vào bụng.

Tối đó, Lục Dục gần như không ăn được gì.

Lục Thiếu Du lại chạy ra ngoài đào ve đất.

Lâm Hà lo cho đứa con thứ hai, nên khi thấy Lục Kim Yến lên lầu, bà dặn anh mang cho em một đĩa điểm tâm, tiện thể an ủi, khuyên nhủ Lục Dục một chút.

Tất nhiên, Lâm Hà cũng hiểu rõ, con trai cả của mình chẳng giỏi an ủi người khác.

Nhưng bà nghĩ, chia sẻ chút “kinh nghiệm thất bại trong việc theo đuổi con gái” với em trai thì cũng xem như là một cách an ủi rồi.

“Tiểu Dục.”

Lục Kim Yến đứng ngoài cửa phòng Lục Dục, khẽ gọi một tiếng.

Không ai ra mở cửa.

Anh đoán, chắc em trai đang tắm.

Thấy cửa phòng chỉ khép hờ, anh quyết định đặt đĩa điểm tâm lên bàn học của Lục Dục rồi đi.

Dù sao em trai anh không ngốc, nếu đói, thấy bánh trên bàn, chắc chắn sẽ biết ăn.

Còn về chuyện phải “an ủi” em trai…

Lục Kim Yến thật sự không giỏi chuyện đó, nên anh quyết định khỏi cần tốn lời.

Đêm nay gió lớn, cửa sổ phòng Lục Dục mở toang.

Lục Kim Yến đẩy cửa bước vào, gió đêm lùa qua, khiến mấy tờ giấy thư trên bàn viết bay tung khắp sàn.

Anh cúi đầu, và ngay lập tức nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy ấy.

Trên đó, chi chít là cái tên “Tống Đường.”

Nét bút mạnh mẽ, cứng cáp, nhưng lại xen lẫn sự hỗn loạn, run rẩy không dễ nhận ra.

Có thể thấy, khi Lục Dục lặp đi lặp lại viết tên cô, trong lòng chẳng hề bình tĩnh.

Cái tên ấy, với Lục Dục, rõ ràng đã khắc sâu đến tận xương tủy.

Lục Kim Yến c.h.ế.t lặng nhìn tờ giấy, gương mặt tái nhợt dần từng chút một.

Anh không dám tin, cô gái mà em trai anh thích, lại chính là Tống Đường!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.