Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 2

Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:31

Tống Đường lúng túng đến mức tê hết cả đầu ngón chân.

Cô thật sự không ngờ cạp quần của anh lại lỏng đến thế, mà hai đồng tiền kia lại rơi vào đúng chỗ hiểm!

Cô muốn lấy hai đồng đó ra.

Nhưng nếu lấy, chẳng khác gì cô đang sàm sỡ anh.

Không được.

Cô chỉ còn cách dày mặt tiếp tục xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi không cố tình nhét tiền vào đó đâu…”

“Tôi… tôi hình như đã vô tình xé rách áo ba lỗ của anh, anh cầm lấy hai đồng này… mua cái mới vậy.”

Càng giải thích càng xấu hổ.

Tống Đường không dám tiếp tục đối mặt với anh, mắt to trợn tròn nhìn mắt anh lạnh tanh.

Cô đưa tay chỉ vào quần anh, ra hiệu rằng anh có thể tự lấy tiền ra, sau đó luống cuống bò dậy, chạy trối c.h.ế.t như bị ma đuổi…

“Anh họ!”

Ngay khi Tống Đường vừa khuất bóng nơi con đường làng phía xa, thì từ rừng cây sau lưng vang lên giọng gọi.

Lương Việt Thâm, người vừa đi giải quyết nỗi buồn, xuất hiện.

Nhìn thấy người Lục Kim Yến ướt như chuột lột, áo ba lỗ rách toạc hai bên vai, anh ta không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Anh… sao thế này?”

Lúc đó, Lục Kim Yến vừa mới lôi được hai đồng tiền từ trong cạp quần ra. Thấy Lương Việt Thâm bất ngờ xuất hiện, anh hơi mất tự nhiên.

Tất nhiên, anh không muốn bất kỳ ai biết chuyện bị một cô gái cưỡng hôn, cưỡng sờ.

Im lặng vài giây, anh lạnh lùng đáp:

“Vớt được một món đồ dưới sông.”

Vớt đồ?

Vớt đồ mà môi trầy xước, áo rách bươm, đến cả bên dưới cũng có dấu hiệu không bình thường à?

Lương Việt Thâm cảm thấy chuyện này rõ ràng không đơn giản.

Nhưng Lục Kim Yến đã nhanh chóng thay quần áo khô và đi thẳng về phía trước. Là một người luôn sợ anh họ lạnh lùng, khó đoán, Lương Việt Thâm không dám hỏi thêm, chỉ đành lật đật đi theo sau.

Gần đây, hai người đang có việc cần xử lý quanh khu vực này.

Tiện thể, họ được Tống quân trưởng nhờ đón Tống Đường, con gái ruột mới được tìm thấy của nhà họ Tống lên thủ đô.

Giữa mùa hè tháng Sáu, đồng lúa chín vàng rực, hương thơm dìu dịu phảng phất trong gió.

Chẳng bao lâu, hai người đã đến trước cửa nhà họ Tống.

“Đường Đường, con làm sao vậy?”

Vừa bước vào sân, mẹ nuôi của cô — Trương Xảo Tuệ — liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, mặt đầy lo lắng:

“Có phải tên khốn Triệu Tỉnh kia lại bắt nạt con rồi không?”

Đây là lần đầu tiên Tống Đường gặp Trương Xảo Tuệ.

Nhưng vì vẫn giữ được ký ức của nguyên chủ, nên khi bà nắm lấy tay, cô không hề thấy xa lạ, ngược lại, tim còn thấy ấm áp đến muốn khóc.

Thấy mắt Trương Xảo Tuệ đã hoe đỏ vì lo cho mình, cô vội nhẹ giọng trấn an:

“Mẹ, con không sao đâu. Hắn không làm được gì hết.”

Nghe vậy, Trương Xảo Tuệ mới nhẹ nhõm thở phào.

Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng toàn thân ướt sũng của Tống Đường, Trương Xảo Tuệ càng thêm thắt lòng, bà biết rõ con gái mình vừa mới trải qua một phen kinh hoàng.

Hốc mắt bà đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Đều tại bố mẹ bất tài, không bảo vệ được con…”

“Mẹ biết bố mẹ ruột của con đã cử người đến đón rồi. Sau khi con lên thành phố thì đừng quay lại nữa, mãi mãi đừng về đây!”

Vừa nói, bà vừa lấy ra một gói t.h.u.ố.c nhỏ bằng bàn tay, nhét chặt vào lòng bàn tay Tống Đường.

“Đây là loại t.h.u.ố.c kích thích ham muốn của đàn ông.”

“Lên thủ đô rồi, nhất định phải tìm một người đàn ông có quyền có thế để dựa vào.”

“Đúng rồi, cái cậu tên… tên Lục Kim Yến đến đón con đấy, mẹ nghe nói cậu ta trẻ mà đã làm đoàn trưởng rồi.”

“Con cho cậu ta uống t.h.u.ố.c này, đợi gạo nấu thành cơm, cậu ta nhất định sẽ phải cưới con!”

“Nếu thật sự không được, thì con chuốc t.h.u.ố.c cho cậu tên Lương Việt Thâm cũng được, hoặc bất cứ cậu ấm đại viện nào cũng được.”

“Tóm lại, con nhất định phải lấy cho được một người chồng tốt!”

Tống Đường đương nhiên sẽ không bao giờ làm chuyện chuốc t.h.u.ố.c đàn ông.

Nhưng cô hiểu, đối với một người phụ nữ quê mùa như Trương Xảo Tuệ, không học vấn, cũng chẳng hiểu biết thì đây là con đường tốt nhất mà bà có thể nghĩ ra cho con gái mình.

Cô không muốn bà phải lo lắng, nên đành nhận lấy gói t.h.u.ố.c ấy.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ.

Lúc Lục Kim Yến và Lương Việt Thâm bước đến, vừa vặn nhìn thấy Trương Xảo Tuệ nhét gói t.h.u.ố.c vào tay Tống Đường.

Nghe hết những lời bà nói, lại thấy Tống Đường ngoan ngoãn nhận lấy, còn bảo bà yên tâm, nét mặt Lục Kim Yến dần dần sa sầm xuống.

“Anh họ…”

Lương Việt Thâm vội kéo Lục Kim Yến về phía đầu ngõ, mặt đầy căng thẳng.

Trong đôi mắt phượng đen sẫm của anh ta, tràn đầy phẫn uất và khinh ghét:

“Cô gái này thật sự quá ghê tởm!”

“Chú Tống, dì Tần là người tốt như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái không biết liêm sỉ thế này?”

“Em tuyệt đối không muốn đưa cô ta về thủ đô chung đâu, đúng rồi, em còn việc, anh họ, em đi trước!”

Nói xong, Lương Việt Thâm cắm đầu cắm cổ chạy khỏi thôn, như thể phía sau có hổ đuổi.

Lương Việt Thâm vội vã bỏ đi như vậy, còn có một lý do rất quan trọng: Nhà họ Lương và nhà họ Tống từng có hôn ước từ nhỏ.

Anh ta phải tìm bốt điện thoại gần nhất, gọi về nhà để giục bố mẹ lập tức đến hủy hôn.

Lương Việt Thâm tôi thà cưới… một con chó, còn hơn cưới loại phụ nữ không đứng đắn, chuyên bỏ t.h.u.ố.c như Tống Đường!

Gương mặt điển trai, góc cạnh như tượng tạc của Lục Kim Yến cũng đã đen kịt như đáy nồi.

Cái gói t.h.u.ố.c to tướng mà Tống Đường vừa nhận kia, chỉ e có thể đ.á.n.h gục cả một con voi!

Anh không dám tưởng tượng, nếu cô thực sự chuốc cho anh cả đống t.h.u.ố.c ấy, thì hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào.

Anh cũng đã nhận ra, Tống Đường chính là cô gái mà anh vừa cứu từ dưới sông lên.

Lúc ở bờ sông, gan cô to bằng trời, dám làm loạn với anh. Ấn tượng vốn đã tệ, nay nghe thấy cô muốn chuốc t.h.u.ố.c cả anh lẫn nhiều người đàn ông khác, Lục Kim Yến càng thêm ghê tởm đến tột cùng.

Nhưng anh là người trọng chữ tín.

Đã hứa với chú Tống và dì Tần sẽ đón Tống Đường về thủ đô, thì trên đường đi, anh sẽ đảm bảo an toàn cho cô.

Mặt Lục Kim Yến lạnh tanh, đứng ở đầu ngõ hít sâu mấy hơi lạnh lẽo, cuối cùng vẫn quay lại.

Tống Đường đã thuộc lòng cốt truyện trong quyển tiểu thuyết này, nên đương nhiên biết Lục Kim Yến đến đón cô về thủ đô là tình tiết quan trọng.

Cô cũng hiểu, về thành phố nghĩa là bước vào lãnh địa của nữ chính Tống Thanh Yểu — người có “hào quang nữ chính” bảo vệ, con đường phía trước chắc chắn đầy chông gai.

Nhưng nếu ở lại nông thôn, chắc chắn sẽ bị tên lưu manh có thế lực là Triệu Tỉnh làm nhục.

Huống hồ, Trương Xảo Tuệ cứ khóc lóc thúc giục cô rời đi, Tống Đường đành theo Lục Kim Yến rời thôn.

Trên đường ra ga tàu, Lục Kim Yến không nói một lời.

Tống Đường biết anh cực kỳ ghét mình, cô cũng chẳng dại gì tự rước nhục vào thân.

Ghế tàu của hai người ngồi cạnh nhau, ở hàng cuối cùng.

Tống Đường nghĩ rằng lên tàu rồi, anh vẫn sẽ mặc kệ cô như trước.

Nào ngờ, cô vừa mới ngồi xuống, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh băng, đầy cảnh cáo của anh:

“Tống Đường, đến thủ đô rồi, đừng có nghĩ chuyện xằng bậy!”

Lục Kim Yến cúi mắt xuống, vừa vặn thấy rõ bộ dạng hiện tại của cô.

Hôm nay cô mặc bộ đồ phổ biến ở nông thôn, áo ngắn tay và quần dài vải thô, nền đỏ họa tiết hoa li ti.

Phải nói thật, quần áo quê mùa, lấm lem, lại còn vá chằng vá chịt.

Nhưng mà, gương mặt kia quá xuất sắc.

Dù có khoác lên người thứ rách rưới quê mùa nhất, cô vẫn như đóa hồng rực rỡ mọc lên giữa bầu trời xám xịt.

Đôi mắt đào hoa long lanh như làn nước mùa thu, ánh nhìn lấp lánh như chứa linh hồn, sống mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi hồng mọng, mềm mại như cánh hoa, mọi đường nét đều khiến người ta khó lòng dứt mắt.

Dù có khoác bao nhiêu lớp vải xấu xí, vẻ đẹp kia cũng không cách nào che lấp được.

Lục Kim Yến là người ít nói, nhưng nhìn cô không nói một lời mà cũng gợi cảm đến mức khiến người ta nghiến răng, anh không nhịn được lại bồi thêm một câu:

“Cũng đừng có tùy tiện quyến rũ người khác!”

Anh thật là hung dữ!

Nghĩ đến chuyện lúc sáng cô chạm vào cơ ngực, cơ bụng… thậm chí là cả "bên dưới" của anh, còn xé áo anh nữa, cô cảm thấy hơi chột dạ.

Nhưng anh hung dữ như vậy mà cô lại không giận nổi.

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật:

“Anh yên tâm, tôi không quyến rũ ai cả.”

“Tốt nhất là vậy!”

Lục Kim Yến chẳng mảy may tin lời cô.

Bởi vì toàn bộ hành lý trên người cô chỉ có một tay nải nhỏ, mà gói t.h.u.ố.c bà mẹ nuôi đưa lại chiếm đến phân nửa!

Mang theo từng ấy thuốc, bảo cô trong sáng? Ai mà tin nổi?!

Dù sao anh cũng đã cảnh cáo rồi. Nếu đến thủ đô mà cô dám làm bậy, hậu quả tự chịu!

Tống Đường muốn giải thích: Tôi vốn chẳng định chuốc t.h.u.ố.c ai cả.

Nhưng thấy anh đã quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh như sương và đầy nghi ngờ, cô cũng lười mở miệng, chỉ lặng lẽ nhích m.ô.n.g ra xa một chút, giữ khoảng cách với anh.

Đường xa, tàu lại lắc lư nhẹ, Tống Đường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lục Kim Yến đang ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì mềm mềm tựa vào vai.

Anh quay đầu theo bản năng, liền thấy một đoạn cổ trắng mịn, mảnh mai.

Rồi thấp xuống, là chiếc cổ áo bị nhăn lại.

Áo hè vốn cổ cũng hơi rộng, nay bị nhăn càng để lộ một khoảng da thịt trắng mịn, căng mướt, không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào mà đập thẳng vào mắt anh.

Cảnh xuân sống động trước mắt, như đang khiêu khích từng dây thần kinh lý trí.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.