Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 146.1
Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:50
Vào thời đại này, người dân vẫn còn thật thà, chất phác và khá bảo thủ. Đàn ông tuyệt đối không dễ gì bước chân vào cửa hàng bày đầy áo lót nữ như thế này.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Lục Kim Yến đặt chân vào một nơi như vậy.
Nhìn những mẫu áo lót với đủ kiểu dáng trong tủ kính, mặt anh lập tức đỏ bừng.
Anh cực kỳ không thoải mái, quay mặt đi chỗ khác:
“Trong tiệm này có loại quần áo em cần, Tống Tống, em xuống chọn vài cái đi.”
“Không chọn!”
Tống Đường đâu có ngu mà đứng chọn loại đồ đó trước mặt anh!
Mất mặt c.h.ế.t đi được!
Cô kiêu ngạo hất cằm:
“Là anh làm hỏng đồ của tôi, muốn chọn thì anh tự chọn!”
“Mặc cũng để anh mặc luôn ấy!”
Tống Đường vốn nghĩ, anh chắc chắn sẽ không đời nào vào loại cửa hàng này để chọn áo lót cho cô. Cô nói thế, kiểu gì anh cũng sẽ lúng túng bỏ qua, rồi lái xe rời đi, tránh khỏi tình huống ngại ngùng này.
Ai ngờ,sau khi vành tai trắng nhợt của anh bị nhuộm đỏ từng chút một, anh lại thật sự đẩy cửa xe bước xuống.
Tống Đường không dám tin vào mắt mình, dụi mắt thật mạnh.
Anh thật sự xuống xe rồi?!
Anh ta… sao có thể… mặt dày vô sỉ đến thế chứ!
Thật ra, Lục Kim Yến không hề mặt dày.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào một cửa hàng bán loại đồ thế này, đến mức tay chân đều cứng đơ, không biết phải đặt ở đâu, chỉ đành đứng nguyên một chỗ, khí lạnh tỏa ra như một tảng băng di động.
Anh đẹp trai quá mức, khí chất lại quá nổi bật, sự tồn tại của anh đập vào mắt người khác ngay tức khắc, nhân viên bán hàng dĩ nhiên nhanh chóng chú ý đến anh.
Không hiểu sao, nhân viên cảm thấy nhiệt độ trong tiệm bỗng như giảm vài độ.
Người đàn ông trước mặt này nhìn rất nguy hiểm, không dễ tiếp cận, cô ta có chút sợ, không dám tiến lại gần.
Nhưng khách đã bước vào cửa hàng, tất nhiên không thể không tiếp chuyện.
Huống hồ, anh cao ráo, dáng người thẳng tắp, khí thế bất phàm, nhìn qua đã biết không phải người bình thường, ai lại muốn đắc tội với một người như vậy?
Cuối cùng, cô nhân viên vẫn gắng lấy dũng khí bước lên:
“Đồng chí, anh đến chọn đồ giúp bạn gái à? Nếu anh thấy kiểu nào ưng ý, tôi có thể gói sẵn cho anh.”
Hiện giờ Tống Đường chưa phải là bạn gái anh.
Nhưng sau này nhất định sẽ là.
Mà đúng là anh đang chọn đồ cho cô.
Im lặng vài giây, cuối cùng anh cũng khẽ gật đầu đáp lại:
“Ừ.”
Trong cửa hàng, có loại áo lót truyền thống buộc dây sau cổ, cũng có kiểu hiện đại hơn, có chun co giãn tiện mặc.
Nghĩ đến những chiếc áo lót mà Tống Đường từng mặc đều là kiểu truyền thống, mềm mại, là một mảnh vải đơn giản, anh vẫn quyết định chọn loại đó.
Chỉ là… màu sắc thì đủ kiểu, hoa văn lại càng rối mắt, khiến anh hoàn toàn không biết nên chọn cái nào.
Tuy thời đại này mọi người còn khá bảo thủ, nhưng cũng không thiếu những chàng trai trẻ đến chọn áo lót cho cô gái mình thích.
Nhân viên bán hàng nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, liền biết ngay là anh không biết chọn cái nào.
Cô nhân viên hồ hởi giới thiệu:
“Cái này thế nào? Màu đỏ tươi rất hợp dịp vui, hoa văn cũng đẹp, bạn gái anh chắc chắn sẽ thích!”
Lục Kim Yến cúi đầu nhìn chiếc áo trong tay nhân viên.
Áo lót màu đỏ tươi, in hình đôi uyên ương vàng đang nô đùa trên mặt nước, đúng là vừa đẹp, vừa có không khí hỷ sự.
Mặt và vành tai Lục Kim Yến lập tức nóng rực.
Anh vừa định nói: “Lấy cái này”, thì nhân viên lại đưa thêm một cái áo lót trắng đến trước mặt anh.
“Cái này cũng đẹp lắm! Đồng chí nhìn hoa hải đường in trên này đi, vừa sống động vừa tinh tế! Bạn gái anh mặc vào chắc chắn sẽ rất hợp!”
Lục Kim Yến cũng đã thấy rõ đóa hải đường nở rộ trên áo.
Tống Đường. Hải Đường.
Quả thật, rất hợp.
Anh ngượng ngùng mở miệng:
“Lấy cả hai cái này.”
Thấy anh hào phóng như vậy, nhân viên càng thêm nhiệt tình, giới thiệu thêm vài mẫu khác nữa.
Sáu chiếc áo lót, chiếc nào anh cũng thấy Tống Đường mặc vào chắc sẽ hợp, thế là anh mua hết.
Sau khi gói đồ xong, nhân viên lại nhiệt tình giới thiệu tiếp:
“Đồng chí, tiệm chúng tôi vừa nhập về một đợt quần lót mới, toàn là mẫu đang thịnh hành nhất hiện giờ, anh có muốn mua vài cái cho bạn gái luôn không?”
Quần lót…
Nghe đến mấy chữ đó, trong đầu Lục Kim Yến như “bùm” một tiếng nổ tung.
Mặt và tai anh… như bị lửa táp vào, bỏng rát.
Sáng nay khi hôn Tống Đường, tay anh hình như… không khống chế được… hình như đã…
Anh đúng là… phải đền cho cô một chiếc.
Hơn nữa, hai người họ trên đường đi còn phải mất mấy ngày.
Tống Đường vốn tính tình kiêu kỳ lại ưa sạch sẽ, chắc chắn phải có vài chiếc quần lót để thay giặt.
Nhưng loại đồ lót riêng tư như vậy, anh thật sự không có mặt mũi chọn giúp cô.
Nhân viên bán hàng đương nhiên hiểu điều này, liền ân cần gợi ý:
“Chiếc màu hồng này không tệ đâu, chất liệu tốt, mặc rất thoải mái.”
“Còn chiếc màu đỏ tươi này, hơi xuyên thấu một chút, cũng đẹp lắm, mấy cậu thanh niên các anh chắc chắn sẽ thích.”
“Còn chiếc này nữa, là ren hàng nhập khẩu từ nước ngoài…”
Lục Kim Yến không dám nhìn kỹ mấy kiểu dáng đó, lập tức bảo nhân viên:
“Những cái cô giới thiệu… gói hết cho tôi.”
Cách đó không xa là cửa hàng chuyên bán quần áo nữ.
Nghĩ đến chuyện Tống Đường còn chê anh khâu chiếc váy quá xấu, anh lại đi vào đó, chọn thêm mấy chiếc váy cho cô.
Váy là do chính anh tự chọn.
Anh đã từng làm chuyện vô liêm sỉ với cô, biết rõ số đo của cô. Tự tay chọn đồ, kích cỡ chắc chắn sẽ chuẩn hơn.
Chọn váy xong, anh còn mua cho cô một đôi giày da nhỏ màu hạnh, đính thêm hạt ngọc trai, rồi mới quay trở lại xe.
“Tống Tống, anh chọn xong đồ rồi, em có muốn xem thử có vừa không?”
“Không xem!”
Tống Đường không nhận lấy mấy túi lớn túi nhỏ trong tay anh.
Cô nhất quyết không xem mấy món đó trước mặt anh!
Thật ra, điều cô muốn mua nhất bây giờ… chính là quần lót.
Đồ lót thì nhất định phải thay mỗi ngày. Cô không có đồ thay, sẽ rất khó chịu.
Nhưng cô không muốn mua trước mặt anh.
Cô vẫn quyết định, tối nay tự mình đi dạo phố, mua lấy hai chiếc là được.
Lục Kim Yến cũng hiểu ra, chắc chắn cô ngại, không muốn xem đồ trước mặt anh.
Anh lúng túng khẽ ho một tiếng, không ép cô xem nữa, mà lái xe đến đồn cảnh sát huyện để báo án.
