Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 18.2

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:15

Song, chút chua xót ấy cũng chẳng đáng gì.

Dù người thân không thương yêu, cô vẫn có thể dựa vào chính mình mà sống thật tốt.

Dựa vào ai, cũng không bằng dựa vào bản thân!

Hôm nay, sau khi rời trạm y tế, cô còn tiện đường ghé hòm thư.

Quả nhiên, cô đã nhận được bức thư Lục Kim Yến gửi cho mình.

Về đến phòng, cô lấy lá thư từ túi vải nhỏ ra, mở niêm phong, liền thấy những nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ trải trên giấy.

“Chữ như người” quả thật chẳng sai.

Nét bút của anh giống hệt con người anh: sắc bén, trầm tĩnh, ẩn chứa sức mạnh.

Ngắm dòng chữ hằn sâu gần như muốn xuyên thủng trang giấy, Tống Đường chợt nhớ đến buổi gặp gỡ bên bờ sông hôm ấy.

Hôm đó, cô không chỉ chạm vào cơ ngực, cơ bụng và đường eo rắn chắc của anh, thậm chí còn…

Chiều cao gần một mét chín, khí thế đàn ông hừng hực, cơ bắp đẹp, gương mặt lại càng hiếm có trên đời.

Anh còn đẹp hơn cả những minh tinh mà cô từng yêu thích kiếp trước. Thật sự, cô đặc biệt mê gương mặt đó.

Thậm chí, cũng có chút thèm khát thân hình ấy.

Đáng tiếc, anh chán ghét cô.

Dù cô thích anh đến đâu, cũng không đời nào tự rước nhục.

Cô hạ mắt, đọc tiếp dòng hồi âm anh viết: Ước mơ của tôi, là bảo vệ đất nước, để dân giàu nước mạnh, thái bình an lạc.

Anh thường cảnh cáo cô đừng tùy tiện quyến rũ người khác, cái tính khí nóng nảy ấy ngoài đời, cô thực sự rất ghét.

Thế nhưng, nhìn vào những dòng chữ bay bổng đầy khí phách này, cô vẫn không khỏi nảy lòng kính phục đối với người lính trong anh.

Ngoài đời, anh khiến cô bực bội, cô chẳng muốn có thêm giao tiếp sâu sắc.

Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, anh là một người bạn thư tín vô cùng tốt.

Nếu như trước kia, cô gửi thư đáp chỉ toàn những lời lấy lòng, thì lần này, những gì cô viết đều là thật lòng.

Trong nguyên tác, Lục Kim Yến dung túng nam nữ chính tàn nhẫn hành hạ nguyên chủ, một là vì nguyên chủ từng hạ d.ư.ợ.c anh, hai là vì anh cho rằng nguyên chủ là kẻ hại c.h.ế.t Lương Thính Tuyết.

Còn bây giờ, hai chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, vậy thì anh ắt sẽ chẳng còn lý do để hận cô sâu đến thế.

Cô cũng không cần thiết phải cố ý lấy lòng anh, rồi để lộ thân phận Đường Tống, mong anh chìa tay cứu giúp.

Có lẽ, anh sẽ chẳng bao giờ biết được Đường Tống và Tống Đường vốn là một.

Cô cứ xem như, Lục Kim Yến trong những bức thư ấy, và người ngoài đời luôn mang khuôn mặt lạnh nhạt kia, là hai người hoàn toàn khác biệt.

Một người là bạn, là tri kỷ.

Một người là… đồ khốn!

Gỡ bỏ gánh nặng trong lòng, ngòi bút của cô như được tiếp thêm sức mạnh.

Cô viết liền một mạch, thế mà lại kín trọn hai trang giấy hồi âm gửi anh…

Đêm khuya tĩnh lặng.

Thấy không ai chú ý, Tống Thanh Yểu lén lút bước vào phòng của Tống Nam Tinh.

Tống Nam Tinh đang bực bội tức giận.

Trong cơn nóng giận, bà vừa ném vỡ lọ kem ngọc trai mới mua trên bàn trang điểm, xong lại thấy xót của.

Bà nửa quỳ dưới đất, cố vét kem ngọc trai sang lọ khác.

Nhưng kem rơi đầy đất toàn lẫn mảnh thủy tinh vỡ, căn bản không thể dùng lại được.

Nghĩ đến việc lọ kem ấy tốn hẳn mười đồng, tim bà đau nhói như bị cắt.

“Cô ơi…”

Tống Thanh Yểu vừa bước vào đã thấy cảnh cô mình ngồi xổm, rơi nước mắt nhìn đống tàn dư của lọ kem.

Trong lòng cô ta thầm đắc ý, đúng là tới rất đúng lúc.

Tống Thanh Yểu dịu dàng đặt vào tay bà một lọ kem bạch kim:

“Anh cả mang về cho cháu hai lọ, cháu cũng không dùng hết, cái này tặng cho cô.”

“Thật sao?”

Thấy Tống Thanh Yểu gật đầu chắc nịch, Tống Nam Tinh lập tức nín khóc mỉm cười.

Kem bạch kim nhập từ Liên Xô, còn đắt giá hơn cả kem ngọc trai kia. Trái tim đang rỉ m.á.u của bà lập tức được xoa dịu.

Bà lại càng thấy không uổng công yêu thương đứa cháu gái này!

So sánh với Tống Thanh Yểu, bà lại càng thấy Tống Đường vừa vô tâm vừa đáng ghét.

Bà đóng chặt cửa phòng, hạ giọng nói:

“Con bé Tống Đường đúng là đồ ranh con đầy tâm cơ! Lần trước còn nhờ Lâm Hà làm chứng cho nó, lần này lại lôi được cả Tiểu Yến ra bênh vực!”

“Nó vốn sinh ra đã là hồ ly tinh, cô dám chắc từ khi lên thủ đô tới giờ, nó chẳng làm được chuyện gì ra hồn, toàn những trò ghê tởm!”

“Chắc không đâu cô?”

Tống Thanh Yểu vốn thông minh, sẽ không để lại sơ hở trong tay người khác.

Tống Thanh Yểu dừng một nhịp rồi tiếp:

“Cho dù chị ấy thật sự có làm chuyện gì, nhưng nếu không ai nhìn thấy hoặc bắt quả tang cùng đàn ông lạ, thì cũng chẳng ai làm gì được chị ấy.”

“Cô à, chúng ta cứ tỏ ra hòa thuận với chị ấy đi, chứ đấu trực diện thì không thắng nổi đâu.”

“Không đời nào!”

Tống Nam Tinh nghiến răng, gầm gừ:

“Con hồ ly đó chỗ nào cũng nhằm vào cô, còn khiến cô bị anh cả chị dâu mắng, cô tuyệt đối không bỏ qua!”

“Căn nhà này, có nó thì không có cô, có cô thì không có nó!”

Tống Thanh Yểu ngoài miệng thì khuyên nhủ, nhưng trong lòng lại âm thầm thêm dầu vào lửa.

Cô ta biết rõ, Tống Nam Tinh vừa dốt vừa ác.

Nghe những lời cô ta gieo vào, thì dù Tống Nam Tinh không nhét đàn ông lạ vào chăn Tống Đường, cũng sẽ nghĩ cách khiến Tống Đường hoàn toàn mất hết danh dự.

Quả nhiên, Tống Nam Tinh không làm cô ta thất vọng, trong đầu đã lóe lên một kế độc ác vô cùng…

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.