Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 165.1

Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:55

Khí lạnh trên người Lục Kim Yến cuồn cuộn tỏa ra.

Lưỡi d.a.o hòa cùng gió sương, như muốn xuyên thủng Tống Chu Dã thành cái rổ.

Tống Chu Dã bỗng dưng thấy lạnh sống lưng.

Anh cũng cảm thấy Lục Kim Yến trước mặt thật đáng sợ.

Nhưng nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, Lục Kim Yến lúc nào chẳng mang bộ mặt lạnh như băng, nên anh vẫn thản nhiên bóc thêm hạt dưa, tiếp tục tám chuyện:

“Dù sao tôi vẫn ủng hộ Văn Cảnh hơn!”

“Em gái tôi ưu tú như vậy, thanh niên tài giỏi nào mà không xứng?”

“Lương Việt Thâm còn dám hủy hôn với nó… Đúng là gieo gió gặt bão, giờ có hối cũng muộn rồi!”

“Không phải tôi khoe chứ, tôi thật sự chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn em gái tôi…”

“Văn Cảnh cũng đẹp trai lắm nha.”

“Vừa rồi em tôi còn kèm bài cho cậu ấy, hai người ngồi cạnh nhau, nhìn đúng là ‘xứng đôi vừa lứa’! Hê hê, nghĩ mà thấy vui!”

“Câm miệng!”

Lục Kim Yến càng nhìn bộ dạng cười cười ngờ nghệch của Tống Chu Dã, càng thấy chướng mắt.

“Tống Đường không đời nào ở bên Phó Văn Cảnh!”

Ném lại một câu với gương mặt lạnh tanh, Lục Kim Yến xoay người, sải bước rời khỏi sân.

Tống Chu Dã lại run nhẹ một cái.

Thật sự, hôm nay sát khí trên người Lục Kim Yến dọa người quá.

Cứ như ai thiếu nợ anh mấy trăm triệu không bằng.

Nhưng anh cũng không ngờ Lục Kim Yến lại không ủng hộ Tống Đường và Phó Văn Cảnh đến với nhau.

Nghĩ đến chuyện Lương Việt Thâm là em họ của Lục Kim Yến, Tống Chu Dã lập tức hiểu ra.

Thì ra Lục Kim Yến đang bênh vực người nhà!

Không ngờ người lúc nào cũng lạnh như băng như Lục Kim Yến, lại cũng có lúc đặt tình thân lên hàng đầu như vậy.

Bố nói quả không sai, Lục Kim Yến ngoài lạnh trong nóng thật đấy!

Chỉ mong đến ngày Đường Đường và Văn Cảnh kết hôn, Lục Kim Yến đừng vì bảo vệ Lương Việt Thâm mà sang quậy phá tiệc cưới của họ!

___

Thực ra, Tống Đường chưa từng hẹn hò với Phó Văn Cảnh.

Sau khi giảng bài vật lý xong cho Phó Văn Cảnh, anh ta bỗng đỏ bừng mặt, lấy ra một chai nước hoa nữ có bao bì rất tinh xảo tặng cô.

Anh ta nói đó là quà mà chị gái anh ta mang từ Liên Xô về cho.

Mà anh ta là con trai, đâu dùng được, nên đem tặng cô để cảm ơn vì đã giảng bài vật lý.

Tống Đường vốn không phải kiểu con gái tự luyến.

Trước đây, dù Phó Văn Cảnh có tặng quà gì, cô cũng chưa từng nghĩ rằng anh ta có tình ý với mình.

Nhưng hôm nay, khi anh ta tặng cô nước hoa, gương mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, thì dù cô có không tự luyến đến đâu, cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Tống Đường luôn cảm thấy Phó Văn Cảnh là người rất tốt.

Nhưng, cô không hề có tình cảm nam nữ với anh ta .

Mà đã không thích, thì cô tuyệt đối sẽ không gieo cho người ta bất kỳ hy vọng viển vông nào.

Lúc đó trong sân có người khác, Tống Đường biết phải giữ thể diện cho người ta, nên không nói rõ ngay tại chỗ.

Thay vào đó, cô gọi Phó Văn Cảnh ra ngoài đi dạo, nhân tiện để nói rõ ràng mọi chuyện.

Cuối con hẻm là một bãi cỏ trống trải.

Khi đã chắc chắn xung quanh không có ai, Tống Đường mới thử thăm dò, gọi:

“Anh Văn Cảnh…”

Phó Văn Cảnh lập tức nói:

“Đường Đường, cô cứ nhận lấy chai nước hoa này đi.”

Mặt anh ta vẫn đỏ bừng như sắp phát nổ:

“Cô đã giúp tôi giảng biết bao nhiêu bài vật lý, tôi nên cảm ơn cô mà.”

“Chai nước hoa này… tôi không thể nhận.”

Tống Đường biết, có những lời nói ra rồi sẽ rất tổn thương người khác.

Nhưng nếu cô cứ để mọi chuyện mập mờ, gieo cho Phó Văn Cảnh một tia hy vọng, thì với anh ta, đó mới là điều tàn nhẫn hơn cả.

Cô cẩn thận suy nghĩ cách diễn đạt, cố gắng nói thật uyển chuyển:

“Anh Văn Cảnh… tôi có người thích rồi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm.”

Phó Văn Cảnh vốn là người cởi mở, thẳng thắn, nhưng không phải ngốc.

Nghe đến đây, còn điều gì mà anh ta không hiểu?

Rõ ràng Tống Đường đã nhận ra tình cảm của anh ta, và đang uyển chuyển từ chối.

Khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú, luôn tràn đầy sức sống của Phó Văn Cảnh trong chớp mắt liền tái nhợt, như phủ một lớp phấn trắng.

Anh ta không phải người không biết lý lẽ.

Anh ta biết, nếu Tống Đường không thích, thì mình không nên bám riết, càng không được khiến cô khó xử.

Lẽ ra anh ta nên mỉm cười thật điềm đạm, chúc phúc cho cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh ta thích một cô gái, là một mối tình đơn phương còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.

Cảm giác nghẹn ngào ấy thật sự quá khó chịu.

Dù đã cố gắng cong môi lên gượng cười, nhưng nụ cười ấy… còn khó coi hơn cả khi khóc.

“Anh Văn Cảnh… xin lỗi…”

Nhìn thấy Phó Văn Cảnh như vậy, lòng Tống Đường dâng lên một nỗi áy náy và xót xa khôn tả.

Tuy có chút áy náy, nhưng Tống Đường không hề hối hận vì đã nói rõ ràng với Phó Văn Cảnh.

Chỉ khi Phó Văn Cảnh hoàn toàn từ bỏ tình cảm dành cho cô, mới có thể gặp được một cô gái thật lòng yêu thương và đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh ta.

“Đường Đường, cô không cần phải nói xin lỗi với tôi đâu.”

Phó Văn Cảnh không muốn để Tống Đường mang áp lực tâm lý gì cả.

Anh ta quay mặt sang bên, nhe răng cười với cây ngô đồng cách đó không xa, cuối cùng cũng gượng được một nụ cười trông tự nhiên hơn một chút.

Ánh mắt anh ta lại quay về phía Tống Đường, nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ, tươi sáng, còn để lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.

“Tôi thích cô, muốn theo đuổi cô, tất nhiên là hy vọng được cô đáp lại.”

“Nhưng chuyện tình cảm, đâu thể ép buộc.”

“Đường Đường không thích tôi, điều đó chẳng phải lỗi của cô, cô cũng không cần thấy có lỗi với tôi.”

“Đường Đường, cô nhất định phải hạnh phúc!”

“Nếu người cô thích đối xử không tốt với cô, hay làm cô buồn, cô cứ nói với tôi, tôi giúp cô đ.á.n.h anh ta một trận!”

Tống Đường bật cười vì câu nói ấy của Phó Văn Cảnh.

Chỉ là… cô thấy có lẽ Phó Văn Cảnh không đ.á.n.h lại được Lục Kim Yến đâu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.