Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 178.2
Cập nhật lúc: 02/12/2025 04:04
Lục Kim Yến không hiểu cô định làm gì, nhưng anh vốn quen chiều chuộng cô, nên vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tống Đường kiễng chân lên, chủ động hôn nhẹ lên môi anh.
“Tống Tống…”
Lục Kim Yến hoàn toàn không ngờ cô sẽ chủ động.
Ngọn lửa anh vừa cố gắng kiềm nén, phút chốc như được tiếp thêm dầu, bùng cháy dữ dội.
Qua một khắc ngẩn ngơ, anh lập tức ôm lấy gáy cô, phản khách thành chủ.
Môi cô mềm đến phát nghiện, ngọt đến muốn tan chảy.
Tựa như kẹo bông mềm mại mê hoặc lòng người, khiến anh hôn mãi không dứt nổi.
Hương thơm trên người cô, sự mềm mại trong vòng tay, như đám mây bồng bềnh rơi vào lòng anh, khiến anh mê mẩn đến chẳng muốn buông tay.
Thậm chí, trong lòng anh còn dâng lên một ham muốn sâu kín, nếu có thể biến đám mây ấy thành món ngon nhất đời, anh chỉ muốn ôm lấy mà nuốt trọn vào tim.
“Lục Kim Yến! Sao anh cứ thích… xé đồ em vậy?!”
Một lát nữa cô còn phải gặp người khác, vậy mà nhìn hai bàn tay không an phận kia của anh, Tống Đường tức quá liền cúi xuống c.ắ.n anh một cái.
“Anh đừng có xé quần áo của em nữa!”
“Không được sờ bậy!”
“Em phải về nhà rồi!”
“Anh…”
Lục Kim Yến vội vàng kiềm chế cơn muốn kéo rách váy cô.
Chính anh cũng không hiểu, tại sao hễ gặp cô là lại muốn xé đồ.
Trong những giấc mơ lạ lùng về “kiếp trước”, đêm nào anh cũng thấy cô mặc váy dài phiêu dật, rơi vào tay anh là lập tức tan nát.
Rõ ràng, hai mươi tư năm đầu đời, anh luôn sống đúng mực, tự kiềm chế.
Vậy mà từ khi gặp cô, hai tay anh lại đầy d.ụ.c vọng và muốn phá hoại như vậy?
Anh không thể giải thích được.
Chỉ còn biết dùng hết sức lực để siết chặt cô vào lòng, cố gắng điều hòa hơi thở đang rối loạn.
Cô mềm mại, ngọt ngào quá mức.
Ôm cô vào lòng, anh không thể thở nổi, chỉ có thể cố gắng dứt ra, tìm cách chuyển hướng sự chú ý.
Anh lúng túng mở lời, gần như là nói đại cho có chuyện:
“Em… có muốn uống nước không?”
Tống Đường nghĩ đến vẻ kỳ quặc ban nãy của anh, mặt cô nóng bừng lên.
Cổ họng như bị lửa thiêu, khô rát đến khó chịu.
Cô ngượng ngùng quay mặt đi, nhỏ giọng:
“Có… em khát.”
Lục Kim Yến vội vàng đi rót nước, nhưng lại phát hiện bình nước trong phòng đã cạn.
Đành phải xuống lầu lấy nước cho cô.
Tống Đường càng nghĩ đến những hành động vừa rồi của anh, càng thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Anh đúng là… cứ mỗi lần như thế lại làm cô hoảng hồn!
Đáng ghét!
Cô ngượng đến mức chui đầu vào gối anh mà trốn.
Đặc biệt là… nghĩ đến việc bàn tay anh suýt nữa thì…
Cô chỉ muốn lấy gối của anh mà tự đè c.h.ế.t mình cho rồi!
Ấy vậy mà dưới gối anh lại có cái gì đó mềm mềm!
Tống Đường lập tức bật dậy, muốn xem thử là cái gì.
Cô tưởng… là thứ gì riêng tư của anh.
Nhưng không ngờ là chiếc áo lót của cô bị gió thổi bay sang phòng anh từ rất lâu trước kia!
Màu đỏ rực rỡ, quyến rũ mê người.
Trên đó còn thêu hình hoa hải đường rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Cô cứ tưởng anh phát hiện ra thì đã vứt luôn rồi.
Cô không ngờ rằng… anh lại cất dưới gối!
Mỗi đêm, anh đều nằm gối đầu lên chiếc áo lót này…
Dù hai người đã thân mật không ít lần, mặt cô vẫn đỏ như lửa, tim đập loạn nhịp như trống trận.
“Tống Tống, nước đây.”
Lục Kim Yến đẩy cửa bước vào, định đưa nước cho cô thì thấy tay cô đang cầm một chiếc áo lót.
Nhận ra đó là chiếc áo anh giấu dưới gối, đầu óc anh như nổ tung.
Anh còn chưa kịp nghĩ ra nên giải thích thế nào, thì cô đã mặt đỏ bừng, quăng luôn chiếc áo lót vào mặt anh.
“Lục Kim Yến, anh đúng là đồ biến thái!”
“Anh…”
Lục Kim Yến muốn nói: anh thật sự không phải biến thái.
Hồi cô còn là Đường Tống, anh lỡ tay ném chiếc áo ấy vào gầm giường anh, sau này khi phát hiện bản thân có tình cảm với cô, anh tìm thấy nó, không biết cất ở đâu cho hợp lý, nên tiện tay… để dưới gối.
Ai mà ngờ lại bị cô phát hiện!
Anh không nỡ vứt nó vào thùng rác.
Còn Tống Đường thì cảm thấy đã vậy thì thôi, mang về.
Nhưng nghĩ đến việc cầm cái đó về nhà, nhỡ đâu va phải người quen trong sân thì đúng là xấu hổ c.h.ế.t mất!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô cũng không giành lại.
Dù sao thì… anh cũng là bạn trai cô rồi, đến bộ dạng không mặc gì anh cũng thấy qua rồi, giữ một chiếc áo lót cũng chẳng có gì to tát cả.
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn vừa xấu hổ vừa giận dỗi.
Dù cô không thật sự coi anh là đồ biến thái, lúc rời khỏi phòng anh, vẫn trừng mắt lườm anh một cái:
“Đã vậy, anh thích đồ con gái thế thì giữ lại mà mặc!”
Dứt lời, Tống Đường xấu hổ muốn c.h.ế.t, chạy biến.
Lục Kim Yến siết chặt chiếc áo ấy trong tay, mặt đỏ như m.á.u nhỏ xuống từng giọt.
Anh thật sự không phải biến thái.
Chắc chắn cũng không có ý định mặc đồ con gái.
Nhưng… sau này kết hôn rồi, anh sẽ đích thân giúp cô mặc nó.
—
Tối nay, nhờ có Tống Đường kịp thời ngăn cản, Lục Kim Yến cuối cùng cũng không xé nát váy cô.
Sau khi cô chỉnh lại cúc áo, quần áo đâu ra đấy, ngay ngắn đoan trang.
Nhưng vì trong lòng thấy “không sạch sẽ”, khi xuống ăn cơm, cô vẫn thay một bộ khác.
Lúc này, Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi đã về đến nhà.
Đi cùng họ còn có một sĩ quan trẻ tuổi, dáng người cao ráo, tuấn tú.
Vừa thấy Tống Đường, Tống Từ Nhung vội vàng giới thiệu:
“Đây là Thịnh Hoài An, Thịnh phó đoàn trưởng, con trai của chú Thịnh. Mấy đứa trẻ tuổi thì nên trò chuyện nhiều với nhau một chút.”
Nghe đến đây, Tống Đường lập tức hiểu, bố cô đang giới thiệu đối tượng cho cô!
