Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 196.1

Cập nhật lúc: 08/12/2025 03:01

Trong Đông Cung, ánh nến lay động bập bềnh, sáng rực như ban ngày, vậy mà hắn vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Chỉ có điều, miếng ngọc bội hải đường tròn trước n.g.ự.c nàng, hắn lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Trên người nàng là một chiếc váy dài bằng sa mỏng màu trắng tinh, bên trong là áo yếm xanh nhạt, vừa trong trẻo, linh động, lại vừa mong manh dễ vỡ.

Trong giấc mơ, hắn khoác trên mình hắc mãng bào, từng bước từng bước tiến về phía nàng.

Hắn tiến lên một bước, thân thể mảnh mai của nàng liền khẽ run rẩy một lần.

Nhưng nàng không thể lui, càng không thể trốn khỏi tẩm điện của hắn.

Đến lúc đó, hắn mới phát hiện, hai tay hai chân nàng đều bị khóa chặt trên giường bằng những sợi xích vàng tinh xảo.

Nàng chỉ có thể căng thẳng, đề phòng cực độ mà ngăn cản hắn:

“Tần Kính Châu, ngươi đừng lại gần!”

“Sinh cho cô một đứa con!”

(*Cô ở đây là cách xưng hô của thái t.ử chứ không phải mình dịch sai đâu nha)

Tần Kính Châu nghe thấy chính giọng nói của mình.

Trong mộng, hắn cao quý, ung dung, kiêu ngạo, nhưng lại mang theo thứ d.ụ.c vọng lệch lạc đủ để hủy diệt cả trời đất.

Hắn tiếp tục tiến lên, dùng sức bóp chặt cằm nàng, ánh mắt tràn đầy chiếm hữu:

“Thà nhảy vực tự sát, cũng không chịu ở lại bên cô sao?”

“Nhưng cô thích giam nàng bên mình.”

“Đời đời kiếp kiếp, nàng chỉ có thể là của cô!”

“Nàng cũng chỉ có thể sinh con cho cô!”

“Ngươi nằm mơ!”

Gương mặt nàng bị sương mù dày đặc bao phủ, hắn không thể thấy được biểu cảm.

Nhưng hắn cảm nhận rất rõ sự kháng cự và bướng bỉnh trong từng hơi thở của nàng.

Mà chính sự chống cự ấy, lại càng kích thích sâu hơn d.ụ.c vọng hủy diệt và chiếm đoạt trong lòng hắn.

“Tần Kính Châu, mau thả ta ra!”

“Ta vốn dĩ không thích ngươi!”

“Ta tuyệt đối không giao thân mình cho một kẻ mà ta không yêu!”

“Ta thà c.h.ế.t, cũng không sinh con cho ngươi!”

Nghe những lời ấy, sát khí và tà niệm trên người hắn như sóng dữ tuôn trào.

Hắn hung hăng quật mạnh nàng đang vùng vẫy trở lại giường, giọng nói cuồng loạn, lạnh lẽo đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:

“Nàng đang giữ mình vì hắn sao?”

“Yêu hắn đến vậy à?”

“Đáng tiếc, phụ hoàng đã ban hôn cho hắn rồi.”

“Hắn đang bận rộn cưới hoàng muội của cô, làm sao còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của nàng?”

“Nàng chỉ có thể là của cô!”

“Dù nàng có c.h.ế.t, t.h.i t.h.ể và linh hồn của nàng cũng chỉ thuộc về cô!”

“Tên điên!”

Nàng vừa tức vừa sợ, mắng lên đầy tuyệt vọng:

“Tần Kính Châu, ngươi chính là một kẻ điên! Một ác quỷ!”

“Mau thả ta ra! Ta muốn rời khỏi đây!”

Rõ ràng, nàng vô cùng căm ghét việc bị giam cầm, bị tước đoạt tự do.

Nàng liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi những sợi xích vàng trên người.

Nhưng những sợi xích ấy, tuy mảnh mai tinh xảo, lại được đúc từ vàng ròng, không đốt cháy được, cũng không thể bứt ra.

Tự do với nàng mà nói, là điều không tưởng.

Và thân thể hắn đã đè xuống.

Trong giấc mơ, nàng nghe thấy hắn cười khẽ, u ám, lạnh buốt như ác quỷ đến từ địa ngục:

“Đúng vậy.”

“Cô chính là một kẻ điên.”

“Chính là do nàng ép ta điên lên!”

“Bây giờ, nàng phải sinh con cho tên điên này!”

“Không!”

Nàng hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, trước ngực, miếng ngọc bội lay động dữ dội hơn bao giờ hết.

Vì quá hoảng loạn, nàng thở dốc từng ngụm, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, đường cong tuyệt mỹ ấy càng khiến hắn nảy sinh ham muốn chiếm đoạt đến cực hạn.

“Đừng chạm vào ta!”

“Tần Kính Châu, cút ra!”

“Buông ta ra!”

Nàng là chấp niệm suốt cả đời hắn, là nốt ruồi chu sa khắc sâu trong tim hắn, sao hắn có thể buông tay?

Dù có cùng nàng đồng quy vu tận, hắn cũng không đời nào chịu nhường nàng cho kẻ khác!

Trong mộng, hắn hoàn toàn không có ý định buông ra.

Ngược lại, nàng càng giãy giụa, lửa giận trong lòng hắn càng bùng cháy dữ dội.

Dục vọng hủy diệt dữ dội nuốt chửng toàn bộ lý trí của hắn, khiến trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, chiếm lấy nàng!

Khóe mắt hắn đỏ ngầu, điên cuồng siết chặt vòng eo mảnh mai của nàng.

Ngay khi hắn định x.é to.ạc y phục trên người nàng, để nàng chỉ có thể run rẩy dưới thân hắn, hắn bỗng ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Không biết từ lúc nào, nàng đã đập vỡ chiếc đèn lưu ly bên giường.

Và nàng dùng toàn bộ sức lực, cứa thật mạnh vào cổ tay mình!

Trong khoảnh khắc đó, thân thể hắn cứng đờ, đôi mắt đau đớn mở to từng chút một.

Hắn không dám tin, nàng thà c.ắ.t c.ổ tay tự sát, cũng không chịu làm nữ nhân của hắn!

Hắn bỗng nhiên hận nàng.

Hận nàng trong tim chỉ có người khác.

Hận nàng không yêu hắn, Tần Kính Châu.

Và càng hận nàng hết lần này đến lần khác tự làm tổn thương chính mình!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn yêu nàng hơn cả chính bản thân mình.

“Thái y! Truyền thái y!”

Sau khi gào lên trong cơn điên loạn với đôi mắt đỏ như máu, hắn không kìm được nữa mà cúi xuống, dang tay muốn ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Không ngờ lại có người xách kiếm xông thẳng vào Đông Cung vốn kiên cố như thành đồng vách sắt.

Hắn giật phắt quay đầu lại và đối diện chính là ánh mắt của Lục Kim Yến, nơi đau đớn và sát ý đan xen dữ dội.

Hắn còn chưa kịp thoát ra khỏi nỗi đau tột cùng cùng sự không cam lòng, thì Lục Kim Yến đã lao tới, tung một cước mạnh mẽ đá thẳng vào lồng n.g.ự.c hắn!

Ngay giây tiếp theo, Lục Kim Yến c.h.é.m đứt xiềng xích bằng vàng trên tay chân nàng, rồi ôm chặt nàng vào lòng.

“Tướng quân…”

Hắn nghe thấy giọng nàng yếu ớt như tơ khói.

Nàng run rẩy đưa tay, bàn tay nhuốm máu, luyến tiếc, dịu dàng vuốt lên gương mặt Lục Kim Yến.

Hoàn toàn khác với lúc đối diện hắn, khi nàng đề phòng, xa cách, thậm chí căm ghét.

Khi đối diện Lục Kim Yến, trên người nàng chỉ còn lại sự thẹn thùng của thiếu nữ và tình cảm triền miên không giấu giếm.

“Tướng quân… ta nhớ chàng lắm…”

Nàng hẳn còn rất, rất nhiều lời muốn nói với Lục Kim Yến.

Chỉ tiếc…những lời sau đó còn chưa kịp thốt ra, bàn tay nhuốm m.á.u ấy đã vô lực rơi xuống…

“….”

Hắn nghe thấy tiếng gào thét x.é to.ạc tim gan của Lục Kim Yến.

Nhưng điều kỳ lạ là hắn lại không thể nghe rõ Lục Kim Yến đang gọi tên ai.

“XX, ta đưa nàng về nhà. Từ nay về sau, không ai có thể chia cắt chúng ta nữa…”

“Buông nàng ra!”

Trong mộng, hắn đương nhiên không cho phép Lục Kim Yến mang nàng đi.

Hắn cũng rút trường kiếm bên hông, từng bước từng bước đối chọi không nhường.

“Cô lệnh cho ngươi buông nàng xuống!”

“Lục Kim Yến, dám kháng chỉ của cô, ngươi muốn làm phản sao?!”

Lục Kim Yến không buông nàng.

Cũng không buông trường kiếm trong tay.

Ánh mắt hắn cúi xuống nhìn người con gái trong lòng.

Đôi mắt đen trầm ấy, từng chút một nhuốm màu đỏ sẫm, giống hệt màu m.á.u trên cổ tay nàng.

Hắn nghe thấy Lục Kim Yến nói:

“Hôn quân vô đạo, Thái t.ử tàn bạo, làm phản thì đã sao?”

“Kẻ dám lăng nhục thê t.ử của ta, đáng c.h.ế.t!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.