Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 31.2
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:17
Mọi người như bừng tỉnh.
Thì ra tin đồn nhơ nhớp mà Tống Nam Tinh tung ra về Tống Đường là vì không muốn cô được vào đoàn văn công.
Nghĩ lại chuyện nhiều người vì tin lời đồn mà đã đến đoàn văn công tố cáo Tống Đường, tàn dư nghi ngờ còn sót lại trong lòng họ cũng hoàn toàn tiêu tan.
Giờ đây, trong mắt họ, Tống Đường thật sự quá đáng thương.
Rõ ràng cô mới là con gái ruột của nhà họ Tống, vậy mà năm xưa lại bị ôm nhầm, lớn lên ở vùng quê nghèo khổ suốt mười tám năm.
Giờ khó khăn lắm mới về đoàn tụ với bố mẹ ruột, chỉ muốn tìm một công việc ổn định… vậy mà còn bị người ta tính kế, hãm hại đến mức này.
Tống Nam Tinh, thật sự quá trơ trẽn rồi!
“Cô nói bậy!”
Chu Lệ vạch trần âm mưu không muốn Tống Đường vào đoàn văn công ngay trước mặt bao người, chẳng khác nào lột sạch quần áo Tống Nam Tinh giữa chốn đông người.
Tống Nam Tinh hoảng loạn, lập tức từ dưới đất nhảy dựng dậy, tóm lấy tóc của Chu Lệ mà gào:
“Cô mới là đồ độc ác! Chu Lệ, cô còn dám bịa chuyện vu khống tôi, tôi không tha cho cô đâu!”
“Tôi bịa à?”
Chu Lệ cười khẩy, lập tức giật một mảng tóc lớn của Tống Nam Tinh:
“Cô dám nói cô không ghen tị với Tống Đường, không muốn cô ấy vào đoàn văn công sao?”
“Có gan thì thề trước trời đất đi! Lấy tính mạng con gái cưng Hứa San San của cô ra mà thề đi?!”
“Con khốn!”
Hứa San San là bảo bối trong lòng Tống Nam Tinh.
Lời nói của Chu Lệ chẳng khác nào nguyền rủa con gái bà ta, khiến Tống Nam Tinh nổi điên, cũng giật lấy một mảng tóc lớn của Chu Lệ mà trả đũa.
Tống Nam Tinh vốn chẳng phải người thông minh gì.
Giờ bị chọc điên lên, lời ra tiếng vào, chẳng kịp suy nghĩ, nói tuột cả những gì giấu trong lòng.
“Con nhà quê như Tống Đường, đến tiểu học còn chưa tốt nghiệp, thì có tư cách gì vào đoàn văn công hả?”
“Còn mơ vào đội múa… Nó chỉ là đống phân thôi mà cũng mơ làm vàng, đúng là không biết lượng sức mình!”
“Nhà tôi có Yểu Yểu mới là mầm non nhảy múa tiềm năng. Tống Đường loại thô lậu ấy, đến làm chân sai vặt cho Yểu Yểu còn không xứng!”
Ngay khi cái tên Tống Thanh Yểu được thốt ra từ miệng Tống Nam Tinh, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô ta.
Chuyện Tống Nam Tinh nhờ Chu Lệ dựng tin đồn thì Tống Thanh Yểu biết rất rõ.
Nghe tin nhiều người đã đi tố cáo Tống Đường, cô ta vui ra mặt, trong lòng cứ gọi là hả hê sung sướng.
Giờ thấy Chu Lệ và Tống Nam Tinh cào cấu lẫn nhau, lại chẳng hiểu sao mà làm sáng tỏ hết oan khuất cho Tống Đường, Tống Thanh Yểu giận muốn nổ tung.
Vậy mà giờ Tống Nam Tinh lại lôi cả cô ta ra làm bia đỡ đạn, đúng là ngu không chịu nổi.
Tống Thanh Yểu chỉ hận không thể lao đến đập cho bà chị này một phát c.h.ế.t luôn tại chỗ.
Thật sự, lời nói của Tống Nam Tinh dễ khiến người ta hiểu lầm vô cùng.
Nghe cứ như bà ta vì muốn bảo vệ quyền lợi cho Tống Thanh Yểu mà mới hãm hại Tống Đường vậy.
Vậy người ta sẽ nghĩ gì về cô ta đây?
Quả đúng như dự đoán, sau lời nói ấy, trong sân lại bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Thì ra Tống Nam Tinh hại Tống Đường là vì Tống Thanh Yểu!”
“Không chừng… chuyện này là hai người họ cùng nhau bày mưu tính kế cũng nên?”
“Nếu Tống Thanh Yểu cũng tham gia vào chuyện này, vậy thì cô ta thật sự quá đáng sợ rồi!”
“Đúng vậy! Cô ta chỉ là con nuôi thôi mà. Tống quân trưởng và bác sĩ Tần đã nuôi nấng cô ta lớn khôn, đáng lẽ phải mang ơn mới phải chứ. Vậy mà lại đi hại con ruột của nhà họ Tống?”
“Tống Nam Tinh cũng là con nuôi thì phải. Không trách được sao lại giúp Tống Thanh Yểu. Hai người này đúng là cùng một giuộc!”
“Mà các chị có thấy không, gương mặt và vóc dáng của Tống Đường thực sự quá hợp để làm diễn viên múa. Còn Tống Thanh Yểu nếu nhìn riêng thì tạm được, nhưng đứng cạnh Tống Đường thì cứ như nha hoàn đứng cạnh tiểu thư ấy. Bảo sao thi cùng vào đoàn văn công, cô ta lại có cảm giác bị đe dọa như thế!”
…
Đứng cạnh Tống Đường, cô ta giống như nha hoàn…
Cô ta chỉ là một đứa con nuôi…
Những lời bàn tán xung quanh như những nhát d.a.o cứa thẳng vào tai Tống Thanh Yểu, khiến tai cô ta ong ong, mặt mũi tái mét.
Cô ta tức giận đến mức từng ngón chân co rút lại, run rẩy không ngừng.
Tất cả… đều là tại Tống Đường!
Nếu không phải vì Tống Đường cứ nhất quyết quay về tranh giành với cô ta, thì hàng xóm láng giềng đã không hạ thấp cô ta đến mức này!
Cô ta không thể để người khác nghi ngờ mình.
Càng không thể để ai coi thường.
