Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 4.2
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:31
Còn về việc Tống Nam Tinh tỏ thái độ khó chịu, Tống Đường cũng chẳng ngạc nhiên.
Dù sao trong nguyên tác, bà cô út này cực kỳ ghét nguyên chủ, luôn là người ra mặt bảo vệ Tống Thanh Yểu.
Nói không ngoa, bà ta chính là lưỡi d.a.o sắc bén nhất trong tay Thanh Yểu.
Cũng giống hệt như những gì đã được miêu tả trong truyện, hai người anh ruột của cô, Tống Kỳ và Tống Chu Dã, hôm nay không xuất hiện.
Tống Từ Nhung nói họ đang đi công tác, phải một thời gian nữa mới về.
Nhưng Tống Đường biết rõ, hai người họ vẫn đang nghỉ phép.
Họ không về là muốn dùng hành động thực tế để chứng minh lập trường với Tống Thanh Yểu, rằng trong lòng họ, chỉ có một người em gái duy nhất, đó là Tống Thanh Yểu, không phải cô.
Có lẽ vì ở thế kỷ 21, cô từng có bảy người anh thương mình như mạng, nên hiện tại, thấy anh ruột của mình lạnh nhạt, lòng cô không khỏi chua xót.
Nhưng nghĩ lại, giờ chỉ muốn sống yên ổn, chuyện gia đình có yêu hay không không còn quan trọng, cô cố gắng ép bản thân không nghĩ nữa.
“Đường Đường, sau này con định làm gì?”
Tống Từ Nhung bỗng hỏi.
Cô thoáng ngẩn người, rồi trả lời rất thật:
“Con muốn thi vào đoàn văn công, vào đội múa.”
“Phụt—”
Nghe thấy câu này, Tống Nam Tinh cười khẩy một tiếng, gần như phun cả cơm trong miệng ra ngoài.
Bà ta trợn tròn mắt, trên gương mặt rám nắng lộ rõ vẻ khinh bỉ và mỉa mai:
“Muốn vào đoàn văn công? Phải có bằng cấp từ cấp 3 trở lên đấy!”
“Đường Đường à, cháu học tiểu học còn chưa xong, sao mà vào được?”
“Cháu không giống như con bé Yểu Yểu nhà cô, từ nhỏ đã là thiên tài múa. Con gái quê biết múa gì chứ?”
“Cháu định vào đoàn văn công biểu diễn cắt lúa, cấy mạ hay múa gọi hồn đây? Ha ha ha…”
Tống Nam Tinh càng nói càng thấy nực cười, đến mức cười không ngớt, suýt nữa phun cả hạt cơm ra khỏi miệng.
Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi khẽ liếc mắt nhìn nhau.
Cả hai cũng cảm thấy Tống Đường hơi viển vông quá rồi.
Họ thừa nhận, Tống Đường đúng là xinh đẹp, nhưng muốn vào đoàn văn công, chỉ có sắc thôi thì chưa đủ, phải có thực lực.
Mà Tống Đường thì một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả vòng thi viết chắc chắn cũng không qua nổi, đừng nói là phỏng vấn.
Tần Tú Chi gắp cho Tống Thanh Yểu một miếng sườn, rồi dịu giọng, lựa lời nhắc nhở Tống Đường:
“Đường Đường à, con còn có tính toán nào khác không? Đoàn văn công không dễ vào như con tưởng đâu.”
Tống Đường hiểu bà đang lo lắng điều gì.
Nhưng cô biết rõ năm nay đoàn văn công sẽ có một đợt tuyển đặc biệt.
Không yêu cầu bằng cấp, chỉ cần thi viết được hạng nhất, là có thể vào vòng phỏng vấn.
Nhà cô di truyền gen vượt trội, cô và bảy người anh đều là thiên tài thực thụ.
Năm đó thi đại học, dù đi theo hướng năng khiếu, cô vẫn đạt hơn 700 điểm môn văn hóa, là thủ khoa toàn quốc.
Các trường top đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại thi nhau giành giật, nhưng cô chọn trường múa, bởi vì đó là giấc mơ của cô.
Bao nhiêu giải thưởng quốc gia quốc tế đều nằm gọn trong túi cô.
Với một người toàn năng như cô, đạt hạng nhất vòng thi viết dễ như trở bàn tay.
Cô im lặng một lát, rồi thành khẩn nói:
“Bố, mẹ, hai người đừng lo. Con có thể thi đậu đoàn văn công.”
“Phụt—”
Tống Nam Tinh suýt nữa làm rơi cả cái bát đang cầm trong tay vì cười quá lớn.
Bà ta trợn tròn mắt, bĩu môi:
“Mù chữ mà đòi vào đoàn văn công, đúng là ếch ngồi đáy giếng mơ ăn thịt thiên nga, không biết lượng sức mình!”
Tống Đường lặng lẽ liếc nhìn Tống Nam Tinh một cái, không thèm đôi co.
So với việc tranh cãi, cô càng thích dùng thực lực để tát vào mặt người ta.
Tần Tú Chi cũng thấy Tống Nam Tinh ví con gái ruột mình như ếch, có phần hơi quá.
Nhưng bà lại cho rằng Tống Đường nói quá c.h.é.m gió, nên cũng không lên tiếng bênh vực, coi như là một cách để giảm bớt sự kiêu ngạo của cô.
Tống Từ Nhung thì chẳng tin con gái thi nổi vào đoàn văn công.
Nhưng dưới tay ông có cả tá binh lính, nếu Tống Đường không có bằng cấp cũng chẳng sao, chỉ cần không tái phạm những vấn đề về tác phong như lời đồn, thì ông vẫn có thể giới thiệu một mối tốt cho cô.
Tống Thanh Yểu thì đang cố nhịn cười đến mức cơ mặt cứng lại.
Cô ta từng sai người tìm hiểu kỹ quá khứ của Tống Đường, biết rõ Tống Đường vừa ngu vừa dốt, không ngờ lại còn mặt dày đến vậy.
Một con nhỏ quê mùa từ vùng núi hẻo lánh, mà cũng mơ vào đoàn văn công?
Tống Đường tưởng mọi người mù hết rồi chắc?!
Tống Thanh Yểu gần như phải huy động toàn bộ sự giáo dưỡng tích lũy suốt 18 năm mới không phá lên cười tại bàn ăn.
Cô ta cho rằng Tống Đường chỉ là một bình hoa vô dụng, chẳng đáng lo.
Nhưng dù thế nào, cô ta cũng sẽ tìm cách tống cổ Tống Đường ra khỏi nhà họ Tống càng sớm càng tốt.
Tuyệt đối không để Tống Đường có cơ hội giành lại bố mẹ và hai anh trai!
Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng đầy toan tính.
Sau bữa ăn, Tần Tú Chi đưa Tống Đường về phòng đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Tống Thanh Yểu được ở căn phòng lớn nhất tầng hai, đầy ánh sáng, tiện nghi đủ đầy.
Còn phòng của Tống Đường, chính là gác xép được cải tạo lại, chỉ rộng bằng một nửa phòng Thanh Yểu.
Chỉ cần nhìn là biết bố mẹ ruột thiên vị ai.
“Chị ơi, em vào được không? Em có quà muốn tặng chị.”
Gần như ngay khi Tần Tú Chi vừa rời khỏi, giọng nói mềm mại của Tống Thanh Yểu đã vang lên ngoài cửa phòng của Tống Đường.
