Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 39.2
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:19
Hiển nhiên, hàng xóm không ai tin lời Tống Đường nói, chỉ coi như cô đang khoe khoang viển vông.
Tống Nam Tinh cười đến mức ngả nghiêng, nước miếng văng tứ tung.
Bà ta cười một lúc lâu mới dừng lại được, trợn trắng mắt chỉ vào Tống Đường:
“Cho dù thi đến trăm lần thì vẫn là đứng đầu phần viết, haha…”
“Đồ gian lận, nói dối cũng không biết soạn kịch bản cho khéo một chút!”
“Một đứa nông dân, lớn lên ở nông thôn mù chữ, sao có thể thi giỏi hơn Yểu Yểu của chúng tôi được chứ?”
“Là nông dân thì sao?”
Lâm Hà càng lúc càng chán ghét Tống Nam Tinh.
Thấy Tống Nam Tinh chỉ tay sắp chạm vào mũi Tống Đường, Lâm Hà không nhịn được liền kéo Tống Đường ra sau lưng, che chắn cho cô.
“Bây giờ công nông là anh em một nhà, Tống Nam Tinh, cô còn muốn chia rẽ giai cấp à? Cô thế này là hành vi phản động đó biết không!”
“Tôi…”
Hai cái mũ to tướng mà Lâm Hà vừa đội cho, khiến Tống Nam Tinh nghẹn họng không nói được gì trong một lúc lâu.
Nhưng Lâm Hà vẫn chưa dừng lại:
“Tôi tin Đường Đường không hề gian lận.”
“Đường Đường thông minh như vậy, làm bài còn giỏi hơn cả Tiểu Du, không đứng nhất mới là chuyện lạ ấy chứ!”
“Đúng vậy, Đường Đường giỏi hơn tôi nhiều! Không chỉ làm bài tốt hơn, mà văn chương cũng ăn đứt tôi gấp vạn lần. Tôi cũng tin Đường Đường không hề gian lận!”Lục Thiếu Du ngồi thẳng lưng, không nhịn được lên tiếng bênh vực Tống Đường.
“Hứ!”
Hứa San San tức đến giậm chân thình thịch.
Cô ta càng lúc càng cảm thấy Tống Đường là một con hồ ly tinh trơ trẽn, chen chân phá hoại.
Hồi nhỏ, lúc họ chơi trò gia đình, cô ta và Lục Thiếu Du đã “bái đường thành thân”, chính miệng Lục Thiếu Du nói sau này sẽ cưới cô ta, vậy mà bây giờ Tống Đường lại cứ bám lấy cậu ấy không buông. Không phải hồ ly tinh thì là gì?
Tống Thanh Yểu cũng chẳng mấy dễ chịu.
Cô ta luôn khao khát trở thành con dâu nhà họ Lục, vì lấy lòng Lâm Hà mà đã bỏ bao công sức.
Lâm Hà, Lục Thiếu Du và mấy người đó đều thiên vị Tống Đường, bảo sao cô ta vui cho nổi!
Cô ta nóng lòng muốn khiến Lâm Hà chán ghét Tống Đường.
Bèn bước lên trước một bước, giọng nói chân thành và ngây thơ:
“Dì Lâm, chị đúng là rất thông minh, nhưng chị chưa từng đi học. Lần này thi được điểm tuyệt đối cả hai môn, người ta nghi ngờ chị ấy gian lận, cũng không phải là không có cơ sở.”
“Cơ sở gì? Cơ sở ở đâu?”
Những lời của Tống Thanh Yểu không khiến Lâm Hà cảm thấy cô ta biết điều hay hiểu chuyện, cũng chẳng làm bà có chút ác cảm nào với Tống Đường.
Ngược lại, lửa giận trong lòng Lâm Hà lại bốc lên ngùn ngụt.
Bà lạnh lùng cười khẩy, rồi quay sang nói với những người hàng xóm đang a dua:
“Mấy người nói muốn tố cáo Đường Đường gian lận…”
“Là tận mắt thấy con bé mua đáp án, hay tận mắt thấy nó chép bài?”
“Cái này…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, im bặt.
Không ngờ Lâm Hà lại ra mặt bảo vệ Tống Đường đến vậy.
Họ vẫn cho rằng Tống Đường gian lận, nhưng đúng là không có bằng chứng cụ thể, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải.
“Nếu đã không tận mắt thấy Đường Đường gian lận, thì mấy người nói mấy lời này chẳng phải đang vu khống sao?”
Ánh mắt Lâm Hà chậm rãi dừng lại trên gương mặt Tống Thanh Yểu:
“Nếu các người không tin Đường Đường thi giỏi hơn Yểu Yểu, thì để hai đứa nó thi lại trước mặt mọi người là được!”
“Các vị trí thức ở đây, ai ra đề giúp hai đứa nó đi?”
“Tôi có sẵn vài bộ đề Toán và Ngữ văn, tôi đi lấy ngay!”
Người lên tiếng là Diêu Ngọc Linh, một giáo viên trung học, sống cùng hẻm với nhà họ Tống.
Rất nhanh, Diêu Ngọc Linh mang đến hai bộ đề giống hệt nhau của môn Toán và Ngữ văn.
Vốn yêu quý Tống Thanh Yểu, Diêu Ngọc Linh dĩ nhiên mong Yểu Yểu sẽ thi tốt hơn Tống Đường.
Sau khi phát đề xong, Diêu Ngọc Linh còn nhẹ nhàng vỗ vai Tống Thanh Yểu:
“Yểu Yểu, làm bài cho tốt nhé. Dì Ngọc Linh tin cháu mới là người đứng đầu.
Chờ chúng ta chứng minh Tống Đường gian lận xong, dì nhất định sẽ đến đoàn văn công tố cáo con bé, trả lại công bằng cho cháu!”
Tống Đường không ngờ Diêu Ngọc Linh lại nhanh chóng chuẩn bị đề thi như vậy.
Cô vốn không thích chuyện tự mình chứng minh, nhưng nếu Tống Thanh Yểu đã muốn tự làm mình bẽ mặt trước đám đông, cô cũng không ngại chiều theo.
Thời gian làm bài mỗi môn Ngữ văn và Toán được Diêu Ngọc Linh quy định là một tiếng rưỡi.
Tống Đường nghĩ rằng thời gian dài như vậy, chắc đám hàng xóm sẽ không nán lại trong sân chờ.
Cô đã đ.á.n.h giá quá thấp tinh thần hóng chuyện của mọi người, chẳng một ai chịu rời đi giữa chừng.
Đề thi Diêu Ngọc Linh đưa, đại khái tương đương trình độ lớp 10 thời Tống Đường sống, nhưng các câu hỏi lại đơn giản, đơn lẻ hơn nhiều.
Tống Thanh Yểu làm đề Ngữ văn trước.
Cô ta còn chưa viết xong bài văn, thì Tống Đường đã nộp bài rồi.
Tiếng cười khẩy vang lên khắp nơi.
Rõ ràng, ai cũng cho rằng Tống Đường đang viết bừa.
Mới có một tiếng đồng hồ, hai đề thi khó như thế mà cô ta lại bảo làm xong rồi?
Chắc chắn là làm ẩu cho xong chuyện!
“Ngọc Linh, mau chấm bài của Tống Đường đi!”
Tống Nam Tinh và Hứa San San thi nhau thúc giục Diêu Ngọc Linh, cả hai đều nóng lòng muốn thấy Tống Đường bẽ mặt.
Họ đang đợi để nhìn thấy hai con “vịt giời” to đùng trong bài thi của cô!
