Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 41.1

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:19

Anh viết:

[Tống Tống, nếu cô không để ý đến tôi nữa, tôi sẽ buồn lắm.

Ăn không thấy ngon, đêm không ngủ được.

Tôi không chỉ nhớ thư cô gửi, mà còn… có chút… nhớ cô nữa.]

Tống Tống.

Tống Tống…

Trái tim Tống Đường như đập mạnh lệch đi một nhịp.

Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh đều gọi cô là Tống Đường, hoặc thân mật hơn là Đường Đường.

Đây là lần đầu tiên có người gọi cô là “Tống Tống”.

Cách gọi ấy có gì đó rất lạ, lạ đến mức khiến tai cô đỏ bừng, tim cũng bắt đầu loạn nhịp.

Cô cảm thấy cái tên “Tống Tống” qua miệng anh như mang theo một tia ám muội khó gọi thành lời, thậm chí còn giống như đang thả thính cô vậy.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn họ rốt cuộc là gì đây?

Bạn bè trên mức bình thường, nhưng chưa phải người yêu?

Tống Đường từ kiếp trước đến kiếp này, chưa từng yêu ai.

Cô thực sự không hiểu rõ mấy cảm xúc kiểu này.

Nhưng có một điều cô rất chắc chắn, cô thích cảm giác được viết thư qua lại với Lục Kim Yến, và cô không muốn mất đi người bạn qua thư này.

Trong bức thư lần này, anh còn viết đầy nỗi lo lắng dành cho cô.

Anh nói, anh sợ cô xảy ra chuyện gì mà anh không thể ở bên cạnh bảo vệ, không thể che chở cho cô giữa mưa gió.

Nếu có ai bắt nạt cô, cô không cần phải nhẫn nhịn hay ấm ức, chỉ cần nói cho anh biết.

Có anh ở đây, anh sẽ không để cô chịu uất ức.

Tống Đường cảm thấy mình thật dễ dỗ dành.

Vài ngày trước, anh không chỉ lạnh lùng cắt đứt quan hệ, mà còn nghiêm khắc cảnh cáo cô, cô thực sự đã hơi tức giận.

Thậm chí cô còn nghĩ, phải đợi một tháng sau mới trả lời thư cho anh.

Nhưng đọc xong bức thư này, cô lại chỉ muốn gửi thư ngay lập tức.

Không chỉ gửi bức thư cũ, mà còn muốn viết thêm thật nhiều điều mới nữa.

Đối mặt với Lục Kim Yến ngoài đời, cô cảm thấy nói thêm một câu cũng như phí lời.

Nhưng với Lục Kim Yến qua thư, cô lại có thể nói mãi không hết.

Cô không kìm được, liền trút hết nỗi buồn và thất vọng trong lòng ra viết cho anh.

Cô viết rằng: Ba mẹ của cô dường như không thật sự tin tưởng cô. Họ hình như yêu thương người con gái khác của họ nhiều hơn.

Tâm sự ấy như một chiếc van áp lực bị mở ra, đêm nay, cô đặc biệt muốn thổ lộ với anh.

Không hiểu sao, cô lại nhớ đến những lời lạnh nhạt mà Tống Kỳ và Tống Chu Dã từng nói với mình.

Cô cũng không nhịn được mà viết tiếp:

[Các anh trai của tôi hình như… cũng rất ghét tôi.]

[Tôi thấy buồn thật đấy.]

Trước kia, cô thật sự rất rất hạnh phúc.

Có một gia đình coi cô là báu vật, có thật nhiều yêu thương bao bọc.

Nhưng hiện tại, xung quanh cô tuy ồn ào, náo nhiệt, cô lại cảm thấy như chỉ còn một mình.

Cô cũng hiểu rằng, mình không thể quay về được căn nhà ấm áp nhất ấy nữa.

Không biết từ lúc nào, cô đã viết kín ba trang giấy thư.

Cô nhét ba trang mới này cùng với ba trang đã viết sẵn từ trước vào trong một chiếc phong bì, định ngày mai sẽ gửi đi.

Tống Đường vốn là một cô gái lạc quan, kiên cường và luôn tích cực, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đều là như vậy.

Cô không thích truyền tải năng lượng tiêu cực cho người khác.

Dán phong bì xong, cô có chút lo lắng: Lời lẽ cảm xúc bộc phát tối nay, có lẽ anh sẽ cảm thấy cô quá đa sầu đa cảm, quá yếu đuối.

Nhưng thư đã viết rồi, cô không định rút ra nữa.

Nếu anh ghét sự “yếu đuối” này của cô, không muốn làm bạn qua thư nữa, thì cô… cũng không miễn cưỡng.

“Anh ba Lục!”

Tống Đường vừa lên lầu, Lục Thiếu Du đang chuẩn bị theo Lục Thủ Cương  và Lâm Hà trở về nhà họ Lục, thì Hứa San San bất ngờ lao tới, ôm chặt lấy cánh tay cậu.

Lục Thiếu Du giật b.ắ.n mình, vội vàng rút tay ra, giữ khoảng cách với cô ta.

“Hứa San San, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Chúng ta đều đã lớn rồi, sau này đừng tự dưng ôm tay tôi như vậy nữa!”

“Anh ba Lục, anh đúng là đã thay đổi rồi!”

Vốn đã căm ghét Tống Đường đến tận xương tủy, nay lại thấy Lục Thiếu Du lạnh nhạt với mình, Hứa San San càng hận không thể lột da xé xác Tống Đường ngay tức khắc.

“Là vì Tống Đường đúng không? Vừa nhìn cái mặt cô ta là biết ngay là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ, chắc chắn cô ta quyến rũ anh!”

“Hứa San San, đầu óc cô có vấn đề à? Tôi ghét cô thì liên quan gì đến Đường Đường?”

Lục Thiếu Du vốn đã chẳng thích gì Hứa San San kiêu căng ngạo mạn, giờ lại càng thấy cô ta đáng ghét.

Cô ta và mẹ cô ta đúng là một dạng như nhau.

Hai mẹ con bọn họ nếu có đi ngoài không nổi, chắc cũng đổ lỗi cho Tống Đường mất!

“Anh… anh nói anh ghét em?”

Hứa San San hoàn toàn sụp đổ.

Khuôn mặt hơi ngăm của cô ta giờ hiện rõ vẻ đau đớn và phẫn nộ.

“Tất cả là tại Tống Đường! Hồi nhỏ chúng ta từng chơi trò làm đám cưới, rõ ràng anh từng nói lớn lên sẽ cưới em! Từ khi con tiện nhân Tống Đường đó xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi!”

“Cô ta dám tranh giành đàn ông với em, em tuyệt đối sẽ không để yên cho cô ta!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.