Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 45.

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:20

Khi tiếng của Lục Thiếu Du vừa dứt, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tống Thanh Yểu.

Vốn dĩ, Tống Nam Tinh và Hứa Kim Bảo ngu ngốc như vậy, lại bị Lục Thiếu Du bắt được chứng cứ quan trọng, Tống Thanh Yểu đã tức đến muốn nổ tung.

Bây giờ nghe thấy Lục Thiếu Du lại dám nói cô ta cấu kết với Tống Nam Tinh, cô ta tức đến mức trong miệng như có vị m.á.u rỉ sắt.

Cô ta c.ắ.n mạnh đầu lưỡi đến bật máu, mới miễn cưỡng đè nén được cơn thù hận đang cuộn trào trong lòng.

Nước mắt lăn dài, cô ta uất ức hít mũi một cái, rồi cất giọng nghẹn ngào:

“Thiếu Du, cậu đang nói cái gì vậy?”

“Tôi cũng là nạn nhân! Tôi không biết gì hết! Sao có thể cùng cô cô đi hại chị Đường Đường được?”

“Tại sao cậu lại nói tôi tệ hại đến vậy?”

“Tôi thật sự chưa từng làm hại bất kỳ ai! Có phải chỉ khi tôi c.h.ế.t rồi, mọi người mới tin tôi vô tội không?”

Nói xong, Tống Thanh Yểu đột ngột đứng dậy, gào khóc lao thẳng vào tường định tự sát!

“Yểu Yểu!”

Tống Kỳ và Tống Chu Dã một trái một phải lập tức nhào đến, giữ chặt cô ta lại.

Hai người tranh nhau dỗ dành:

“Đừng làm chuyện dại dột! Anh cả tin em!”

“Anh hai cũng tin em! Yểu Yểu nhà ta đơn thuần, lương thiện như thế, sao có thể mưu mô hại người được!”

Xoa dịu xong Tống Thanh Yểu, Tống Chu Dã lập tức quay mặt, giận dữ chất vấn Lục Thiếu Du:

“Lục tam, rốt cuộc cậu có ý gì?”

“Yểu Yểu bị thương nặng thế này, cô ấy mới là người uất ức nhất. Cô ấy thật lòng coi cậu là bạn bè, vậy mà cậu lại vu khống cô ấy như thế, cậu còn là đàn ông không?!”

Ánh mắt Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi nhìn Tống Thanh Yểu cũng đầy xót xa, rõ ràng hai người họ hoàn toàn tin tưởng cô ta, chẳng mảy may nghi ngờ lời chỉ trích của Lục Thiếu Du.

Tống Đường đứng cứng ngắc tại chỗ, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo như băng sương.

Trời giữa tháng Bảy, nắng rực rỡ, nhưng cô vẫn cảm thấy tay chân lạnh toát.

Yêu hay không yêu, thật sự rất rõ ràng.

Khi cô bị vu oan, bị bôi nhọ, người nhà họ Tống không chút do dự chỉ trích cô, ghét bỏ cô.

Nhưng khi Tống Thanh Yểu thật sự làm chuyện sai trái, họ vẫn một lòng tin rằng cô ta vô tội.

Bởi vì người thân của cô luôn thiên vị kẻ khác, cho dù cô thông minh tỉnh táo, nhờ Lục Thiếu Du giúp mình tìm được bằng chứng, chứng minh bản thân trong sạch, cô vẫn không thể vui lên nổi.

Lục Thiếu Du sững sờ trước màn “tự tử giả” của Tống Thanh Yểu.

Cậu có chính kiến của mình, cảm thấy Tống Thanh Yểu hôm nay không hề vô tội.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải kiểu người giả vờ tự sát ngay trước mặt, nên với tính cách đơn thuần thẳng thắn, cậu cũng không biết nên tiếp tục vạch tội thế nào.

Tống Nam Tinh cho rằng Tống Thanh Yểu luôn nghĩ cho mình, nên đối với cô ta cũng khá có nghĩa khí.

Thấy Tống Thanh Yểu định lao đầu vào tường, Tống Nam Tinh xót xa đến đỏ mắt.

Bà ta lau nước mắt, cổ họng nghẹn ứ mà hét lớn:

“Đúng! Mọi người có bằng chứng rồi! Là tôi xúi Kim Bảo đ.â.m vào Yểu Yểu, cũng là tôi bảo Kim Bảo vu oan cho Tống Đường!”

“Nhưng chuyện này là tôi làm, tôi chịu! Không liên quan gì đến Yểu Yểu cả!”

“Tôi… tôi thật sự thấy rất có lỗi với Yểu Yểu. Con bé chẳng biết gì hết, vậy mà lại vì tôi muốn dạy dỗ Tống Đường, bị liên lụy đến mức thương nặng như thế…”

“Yểu Yểu đáng thương của tôi…”

Nghe xong lời này, Tần Tú Chi lại rơi nước mắt vì thương xót.

Bà vừa nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Tống Thanh Yểu, vừa dỗ dành an ủi, khuyên cô ta đừng làm chuyện dại dột.

Tống Kỳ và Tống Chu Dã cũng thấp thỏm lo lắng nhìn chằm chằm vết thương của cô ta, như thể cái vết xước đó có thể cướp đi tính mạng vậy.

Trong lúc đám người nhà họ Tống đang rối như tơ vò, Hứa Kim Bảo lặng lẽ định chuồn đi…

Lục Thiếu Du phản ứng cực nhanh, lao lên như một mũi tên, đá mạnh vào Hứa Kim Bảo khiến hắn đau đến tru tréo:

“Tao cho mày cùng Tống Nam Tinh hại Đường Đường à? Tao cho mày không biết xấu hổ à? Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày bây giờ!”

Từ nhỏ, Lục Thủ Trưởng và Lục Thủ Cương đã dạy Lục Thiếu Du không được tùy tiện ra tay đ.á.n.h người.

Nhưng lần này, hai người họ ngầm hiểu nhau, giả vờ như không thấy gì, cho dù Hứa Kim Bảo bị đ.á.n.h đến kêu cha gọi mẹ, họ cũng không có ý định ngăn cản.

“Chị dâu, cứu em với!”

Lục Thiếu Du còn trẻ, khỏe và xuống tay vô cùng nặng. Hứa Kim Bảo cảm giác mình sắp bị đ.á.n.h cho tàn phế.

Người nhà họ Tống hay nhà họ Lục đều sẽ không giúp hắn, hắn đành quay sang cầu cứu Tống Nam Tinh.

Nhưng Tống Nam Tinh còn lo chưa xong thân mình, đâu rảnh lo cho hắn!

Ngược lại, tiếng kêu t.h.ả.m thiết của hắn lại thu hút sự chú ý của Tống Từ Nhung.

Tống Từ Nhung tiến lên, đá mạnh một phát vào n.g.ự.c hắn, nghiến răng:

“Đồ khốn kiếp! Dám cùng Tống Nam Tinh hại con gái của tôi, muốn c.h.ế.t à!”

“Tống quân trưởng, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi! Tất cả là chị dâu ép tôi làm, xin mọi người tha cho tôi!”

Một người đàn ông như Hứa Kim Bảo, lúc này lại bị đ.á.n.h đến nước mắt chảy ròng ròng.

Tống Thanh Yểu từng hứa với Tống Nam Tinh rằng, cô ta sẽ không để Hứa Kim Bảo xảy ra chuyện.

Dù sao hắn cũng là em chồng của Tống Nam Tinh, cô ta sợ hắn bị đ.á.n.h ra chuyện gì hoặc bị đưa vào đồn cảnh sát, Tống Nam Tinh sẽ ch.ó cùng dứt dậu, c.ắ.n ngược lại cô ta.

Dù trong lòng cho rằng Tống Nam Tinh và Hứa Kim Bảo ngu ngốc vô cùng, cô ta vẫn khóc lóc cầu xin:

“Bố ơi, mọi người đừng đ.á.n.h chú Kim Bảo nữa.”

“Dù chú ấy cố ý đ.â.m con, con thật sự đau lắm, nhưng dù sao chú ấy cũng là người thân của cô cô. Con không muốn truy cứu trách nhiệm của chú ấy.”

“Đều là lỗi của con, luôn làm phiền mọi người. Con xin mọi người, tha cho cô và chú Kim Bảo, được không?”

“Họ đều là người thân của chúng ta mà!”

Lời Tống Thanh Yểu nói ra vừa chân thành vừa tha thiết, Tống Kỳ, Tống Chu Dã nhìn cô ta, ánh mắt lại càng thêm thương xót.

Tần Tú Chi, Tống Từ Nhung trong mắt cũng đầy xót xa.

Nhưng nghe những lời này, Tống Đường chỉ thấy ghê tởm.

Tống Thanh Yểu cùng Tống Nam Tinh, Hứa Kim Bảo vốn là một giuộc.

Cô ta có thể tha thứ cho họ, nhưng Tống Đường sẽ không bao giờ tha thứ!

Tống Đường kiêu hãnh, rực rỡ, đặc biệt ghét phải giả vờ yếu đuối.

Nhưng nếu cô không làm gì, người nhà họ Tống sẽ dễ dàng lướt qua chuyện hôm nay.

Hứa Kim Bảo sẽ không phải chịu phạt, thậm chí Tống Nam Tinh cũng không bị đuổi khỏi nhà họ Tống!

Tống Đường không cam lòng để những kẻ hại mình không phải trả giá gì cả!

Cô bước lên một bước, vốn định giả vờ tỏ ra ấm ức.

Nhưng có lẽ vì cô thật sự ấm ức, không cần giả vờ, viền mắt đã đỏ hoe.

Cô ngẩng mặt, nhìn Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi đang vây quanh Tống Thanh Yểu:

“Bố mẹ, Thanh Yểu thật sự tốt bụng ghê, Tống Nam Tinh và Hứa Kim Bảo hại con, bôi nhọ con như thế, cô ta vẫn muốn bố mẹ tha cho họ.”

“Hôm nay nhờ có Thiếu Du giúp con lấy được chứng cứ Tống Nam Tinh hại con.”

“Nếu con không có chứng cứ chứng minh trong sạch, kết quả sẽ ra sao?”

Chưa đợi họ mở miệng, Tống Đường tự giễu cười:

“Con sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tống, sẽ bị hủy tư cách dự thi đoàn văn công.”

“Con còn bị mang tiếng xấu, bị ép buộc trói với Hứa Kim Bảo. Cả cuộc đời con sẽ bị hủy hoại!”

“Mẹ còn nói con ở nông thôn có tác phong không đứng đắn…”

Tống Đường thấy buồn cười.

Nhưng cô cười không nổi, khóe mắt lại ướt nhòe.

“Tống Đường con, đường đường chính chính, trong sạch từ bé tới giờ, chưa từng làm chuyện bậy bạ ở nông thôn!”

“Đúng, ở nông thôn con từng bị một kẻ hèn hạ bám theo. Ngày bố mẹ nhờ anh Lục đón con về, kẻ đó còn chặn đường con.”

“Để không bị hắn ức hiếp, con đã nhảy xuống dòng sông chảy xiết.”

“Nếu không nhờ anh Lục cứu kịp, con đã c.h.ế.t rồi.”

“Nếu bố mẹ không tin, có thể hỏi anh Lục!”

“Thật nực cười. Con giữ gìn phẩm hạnh, vì bảo vệ sự trong sạch mà có thể hy sinh cả mạng sống.

Còn bố mẹ, chính bố mẹ, những người thân ruột thịt của con, lại khăng khăng cho rằng con ở nông thôn tác phong không đứng đắn!”

“Thật sự bố mẹ không nên cho người đón con về thủ đô.”

“Bố mẹ có Tống Thanh Yểu là đủ rồi…”

Tống Đường không muốn khóc, nhưng cổ họng nghẹn lại, mắt đỏ hoe…

Cô thật sự không muốn rơi nước mắt trước mặt một đám người không yêu mình.

Nhưng khi nghĩ đến nguyên chủ đã thật sự c.h.ế.t trong dòng nước xiết, nghĩ đến một gia đình từng coi mình như báu vật nhưng giờ đã không còn đường quay về, cô vẫn không kìm được nước mắt tuôn trào.

“Đường Đường…”

Lâm Hà không ngờ Tống Đường từng nhảy sông tự sát, đau lòng đến nỗi chỉ biết lau nước mắt.

Tần Tú Chi cũng nhận ra mình đã sai đến mức nào, bà khóc, tiến lên phía trước, ôm chặt lấy Tống Đường:

“Xin lỗi con, mẹ sai rồi. Mẹ không nên vì Lương Việt Thâm nói con tác phong không đứng đắn mà mặc định con ở nông thôn cư xử không ra gì…”

“Mẹ thật sự biết sai rồi, xin lỗi con, mẹ không phải là một người mẹ tốt.”

“Hôm nay mẹ còn không chịu nghe con giải thích, lại tin rằng con xúi Hứa Kim Bảo đ.â.m Thanh Yểu… mẹ không xứng làm mẹ!”

“Đường Đường, xin lỗi con, từ nay mẹ sẽ cố gắng đối xử tốt với con. Con tha thứ cho mẹ lần này được không?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.