Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 56.1

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:22

Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám tay lửng màu xanh lá trúc.

Trên sườn xám có điểm xuyết vài chiếc lá tre lác đác, trông vừa thanh nhã, vừa tao nhã, lại toát lên vẻ bình thản như mây trôi nước chảy.

Cô đứng duyên dáng trước cửa, dung mạo thanh tú nhưng lại mang khí chất kiên cường như tre trúc, khiến người ta nhìn một lần là khó lòng quên được.

Ánh mắt cô long lanh như nước, trong đôi mắt đào như chứa cả sóng xuân lấp lánh, dường như có thể hút lấy linh hồn người đối diện.

Chỉ cần bốn mắt chạm nhau, tim anh đã đập loạn đến mức khó mà kiểm soát.

Như thể có ai đang gõ trống nơi n.g.ự.c anh, khiến trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c vậy!

Đúng như cô từng viết trong thư, trên mặt cô có một vết sẹo khá lớn.

Nhưng một điểm chưa hoàn hảo đó, cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp tổng thể.

Vành tai trắng lạnh của Lục Kim Yến thoắt cái đã ửng đỏ.

Vị Lục Đoàn trưởng vốn luôn trầm tĩnh, kiêu ngạo và điềm đạm, nay lại có phần lúng túng hiếm thấy.

Anh đỏ mặt đứng dậy khỏi ghế, vô cùng vụng về tự giới thiệu:

“Tôi… tôi là Lục Kim Yến, hai mươi tư tuổi, hiện chưa có đối tượng.”

Tống Đường khá bất ngờ.

Cô vốn quen với dáng vẻ cau có lạnh lùng của Lục Kim Yến ngoài đời, cứ nghĩ rằng anh đối với ai cũng đều lạnh nhạt như vậy. Không ngờ, anh cũng biết đỏ mặt!

Cô cũng đáp lại một câu tự giới thiệu:

“Tôi là Đường Tống.”

Lục Kim Yến khẽ sững người.

Anh bỗng cảm thấy, giọng nói của cô, giống Tống Đường đến kỳ lạ!

Thực ra, anh còn thấy đôi mắt cô cũng có nét hao hao Tống Đường.

Nhưng… cô nhất định không thể là Tống Đường.

Bởi vì sống mũi hai người hoàn toàn khác nhau.

Tống Đường có sống mũi thanh tú và cao, còn cô lại có chiếc mũi tròn trịa hơn, trông có chút vụng về, nhưng lại dễ thương đến lạ.

Gương mặt của cô, nếu xét theo tiêu chuẩn thẩm mỹ phổ thông, chắc chắn không xinh bằng Tống Đường.

Thế nhưng, trong mắt anh, Đường Tống lại đẹp gấp trăm ngàn lần Tống Đường.

Thấy anh cứ nhìn chằm chằm, Tống Đường đỏ mặt hơn:

“Anh cứ nhìn tôi mãi… là vì mặt tôi xấu lắm sao?”

Nghe cô nói vậy, Lục Kim Yến mới giật mình nhận ra mình quá vô lễ.

Anh mong ngóng bao lâu, cuối cùng cũng được gặp cô.

Trong lòng đầy xúc động, vừa lo lắng, vừa thấp thỏm, không khỏi nhìn cô đắm đuối, ánh mắt ấy, quả thực quá đường đột.

Anh cũng cảm nhận rõ vành tai mình nóng bừng.

Anh khẽ ho một tiếng để cố xua đi sự lúng túng, nhưng cảm giác nóng bừng nơi tai và mặt, anh hoàn toàn không thể áp chế nổi.

Nghĩ đến việc cô hiểu nhầm rằng anh thấy cô xấu, anh vội vàng phủ nhận:

“Không… không hề xấu.”

“Rất… rất đẹp.”

Tống Đường sững người.

Thật ra, cô đã cố tình trang điểm cho mình trông thật xấu xí…

Lúc nãy soi gương cầm tay, chính cô cũng bị gương mặt mình dọa cho giật mình.

Cô vẫn nghĩ, cuộc gặp gỡ giữa cô và Lục Kim Yến hôm nay sẽ kết thúc trong thất vọng.

Dù sao thì, đàn ông phần lớn đều thích những cô gái xinh đẹp. Cô đoán chắc sau hôm nay, anh sẽ không muốn gặp lại cô nữa. Không ngờ… anh lại khen cô xinh.

Mà, làm gì có ai không thích được khen chứ?

Sau một thoáng sững người, Tống Đường rốt cuộc cũng nhoẻn cười, hàng lông mày cong cong, ánh mắt cong cong.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, lúm đồng tiền lún sâu, ngọt như mật sắp tràn ra ngoài.

Lục Kim Yến cũng sững sờ.

Đường Tống, khi cười… thật sự rất đẹp.

Đẹp đến mức, anh có thể ngắm cả đời cũng không thấy chán.

Sợ bản thân quá đường đột khiến cô chán ghét, Lục Kim Yến vội vàng dời ánh mắt khỏi gương mặt cô.

Chợt nhớ cô còn chưa ngồi xuống, anh vội bước lên, giúp cô kéo ghế, mời cô ngồi.

Khi anh kéo ghế, vừa khéo cô cũng bước tới, đầu ngón tay anh vô tình lướt nhẹ qua eo cô.

Cảm giác như có luồng điện chạy qua người, khiến mặt anh đỏ bừng, tim đập loạn, anh cuống quýt buông tay ra, sợ cô phát hiện ra sự khác thường của mình.

Nhưng Tống Đường lại không nhận ra điều đó, bởi vì, giờ phút này, cô cũng đang rất căng thẳng.

Kiếp trước kiêp này, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò với một người đàn ông.

“Muốn ăn gì không?”

Lục Kim Yến cầm thực đơn lên, lịch thiệp mời cô gọi món.

Tống Đường liếc nhìn thực đơn.

Thức ăn ở nhà hàng quốc doanh thời kỳ này, đơn giản hơn nhiều so với những món trong khách sạn ở thời đại cô từng sống.

Cũng không có đủ loại đồ uống, rượu vang như cô từng quen thuộc.

Nhưng lạ thay, trong thực đơn lại có ghi rượu trái cây.

Cô chưa từng thử qua rượu trái cây của thời đại này, bèn gọi hai món ăn xong lại thêm hai lạng rượu anh đào, muốn nếm thử một lần.

Món cô chọn chỉ là vài món gia đình đơn giản: trứng rán hương xuân, măng xào thịt xông khói.

Lục Kim Yến sợ cô ăn không đủ, lại gọi thêm bốn món nữa, cá chim kho, sườn xào chua ngọt, thịt cừu xào thì là, khoai tây sợi chua cay, rồi mới đưa thực đơn cho phục vụ.

Dù thời đại này món ăn đơn sơ, nhưng nguyên liệu lại rất thật, khẩu phần cũng cực kỳ hào phóng.

Sáu món ăn cộng với hai lạng rượu quả, đầy tràn cả bàn.

Khi phục vụ bưng lên hết, Tống Đường trố mắt ngạc nhiên.

Anh định vỗ béo cô sao?

Hai người sao có thể ăn hết ngần này?

Nhưng không thể phủ nhận, món ăn thời này, thật sự rất ngon.

Trứng rán hương xuân tươi vô cùng, thơm đến mức Tống Đường suýt nữa c.ắ.n phải lưỡi mình.

Thịt cừu xào thì là không hề có mùi hôi, lại mềm tan trong miệng, cả đời trước cô giàu đến mấy cũng chưa từng được ăn thịt cừu ngon như thế.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.