Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 57.
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:23
Cơ thể Lục Kim Yến lập tức cứng đờ.
Anh thật sự không ngờ cô lại đột ngột làm ra hành động như vậy!
Trái tim vừa mới bình ổn lại, giờ lại đập loạn đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ngồi trên người anh như thế, anh hoàn toàn không thấy khó chịu.
Thậm chí… còn vô cùng thích.
Nhưng cô làm vậy là vì đã say.
Anh không thể nhân lúc cô lơ mơ mà chiếm lợi.
Anh phải cố kiềm chế ngọn lửa nóng bừng đang cuộn trào trong người, khàn giọng dỗ dành:
“Đường Tống, xuống đi.”
“Bảo Bối, tớ nhớ cậu quá…”
Tống Đường chẳng những không chịu xuống, mà còn dang tay ôm chặt lấy Lục Kim Yến.
Cô thật sự rất nhớ Cố Bảo Bảo.
Cũng nhớ bố mẹ và các anh trai của mình.
Cô không kìm được lại lặp lại một lần nữa:
“Nhớ lắm… nhớ lắm luôn…”
Bảo bối…
Cô lại gọi anh là “bảo bối”!
Gương mặt tuấn tú như được tạc từ băng tuyết của Lục Kim Yến thoắt cái đỏ bừng.
Anh thật sự không dám tin, Đường Tống lại có thể dịu dàng gọi anh là “bảo bối”, còn nói là đặc biệt nhớ anh!
Thật ra… anh cũng nhớ cô vô cùng.
Ngày nhớ, đêm mong, thậm chí còn mong được gặp cô trong mơ.
Anh khẽ khàng đóng cửa xe lại, rồi ngập ngừng, lúng túng đáp lời:
“Đường Tống, tôi cũng… rất nhớ cô.”
“Bảo bối, sao người cậu cứng thế này… cấn đến mức tớ đau cả xương…”
Trong ký ức, Cố Bảo Bảo là người mềm mại, yếu ớt, vậy mà giờ lại cứng như gỗ, khiến Tống Đường nhăn mặt than thở.
Lục Kim Yến hiếm khi rơi vào trạng thái căng thẳng như lúc này.
Anh làm cô đau, sợ cô sẽ không thích mình nữa.
Anh đang định bế cô qua chỗ khác để cô đỡ bị cấn, thì chợt cảm giác cô… đang nắm lấy n.g.ự.c anh!
“Bảo bối… của cậu đâu rồi… 34…”
“D đâu?”
“Sao tớ tìm không thấy?”
“Bảo bối, rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì? Sao lại trở thành sân bay thế này?”
“Không được… bảo bối nhà tớ tuyệt đối không thể là sân bay. Tớ nhất định phải tìm lại được 34 của bảo bối…”
Ánh mắt đen sâu của Lục Kim Yến thoáng hiện vẻ ngơ ngác hiếm có.
Ba mươi tư… D… là cái gì?
Anh… cần phải có nó sao?
Sân bay thì lớn đấy, nhưng nó lại phải mọc trên n.g.ự.c anh à?
“Giấu ở đâu vậy ta…”
Cô lại còn thật sự bắt đầu mò tìm lung tung.
“Đường Tống, đừng có động bậy nữa!”
Tuy không hiểu rõ lắm mấy thứ cô đang lẩm bẩm, nhưng có một điều anh cực kỳ chắc chắn:
Cô… thật sự đã say đến chẳng còn biết gì nữa rồi.
Cô cử động loạn xạ khiến toàn thân anh như bốc hỏa.
Lục Kim Yến nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp mang theo cảnh cáo:
“Xuống đi!”
“Bảo bối, sao cậu hung dữ quá vậy…”
Cố Bảo Bảo trong ký ức của Tống Đường luôn là người dịu dàng và kiên nhẫn.
Giờ “cô ấy” lại đột nhiên trở nên hung hăng như vậy, khiến lòng Tống Đường không khỏi chùng xuống.
Cô tủi thân hít mũi một cái, rồi vùi mặt vào lòng n.g.ự.c anh:
“Nhưng tớ sẽ không giận cậu đâu. Cậu hung dữ với tớ như vậy, chắc là vì cậu buồn… vì 34 của cậu biến mất rồi, bây giờ giống sân bay, nên cậu mới đau lòng.”
“Bảo bối đừng buồn, dù cậu có thành ra thế nào, tớ cũng sẽ luôn bên cậu.”
Cô nói sẽ luôn bên anh…
Trái tim cứng rắn như thép của Lục Kim Yến lập tức mềm nhũn như nước.
Anh không muốn lợi dụng lúc cô đang say.
Nhưng khi cô nói sẽ ở bên anh mãi mãi, dù người anh đang bốc cháy, anh cũng không nỡ đẩy cô ra.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng siết cô vào lòng:
“Ừ. Anh cũng sẽ mãi mãi bên em.”
“Tống Tống…”
Chỉ ôm cô thôi, anh vẫn cảm thấy chưa đủ.
Anh mở bàn tay nhỏ không chịu yên phận của cô ra, đan mười ngón tay vào nhau.
Từ khi viết thư qua lại với Đường Tống, anh đã sớm xác định, cô chính là người mà anh muốn nắm tay cả đời.
Trong lòng anh, cô là tri kỷ, là tâm ý, là nơi trái tim anh hướng về.
Hôm nay được gặp mặt, trái tim anh càng không thể kìm nén nỗi rung động sâu sắc, chỉ một ánh nhìn, như đã gắn kết cả một kiếp.
Cuộc gặp ngắn ngủi, không thể nào xoa dịu nỗi nhớ lâu ngày.
Anh muốn cứ nắm tay cô thế này, ngày ngày gặp nhau, sống bên nhau trọn đời.
“Chờ anh về đơn vị, anh sẽ…” …nộp đơn xin kết hôn.
Nhưng anh chưa kịp nói hết câu, Tống Đường đã đột ngột ngẩng đầu, túm lấy cổ áo anh.
“Bảo bối, cậu mặc cái gì kỳ cục vậy?”
“Bình thường cậu toàn mặc váy cơ mà, sao hôm nay lại mặc quần tây?”
“Có phải là vì không tìm được… 34, nên buồn quá rồi buông xuôi không?”
Mặc váy…
Khuôn mặt Lục Kim Yến thoắt cái cứng đờ.
Anh cứ ngỡ, “bảo bối” trong miệng Đường Tống là đang gọi mình.
Nhưng hiển nhiên… là anh tự mình đa tình.
Cái “bảo bối” mà cô gọi, e là một cô bạn gái thân thiết nào đó của cô.
Còn cái “34”… rất có thể là đang ám chỉ…
“Hay là… để tớ xem thử cậu đã ‘phẳng’ tới mức nào, rồi nghĩ cách giúp cậu nha?”
Lúc Lục Kim Yến còn đang ngẩn người, thì Đường Tống đột nhiên… tháo cúc áo trên cùng của anh!
“Tống Tống… đừng nghịch nữa…”
Đầu ngón tay mềm mại của cô lướt qua xương quai xanh anh, như có luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến gương mặt điển trai vốn luôn lạnh nhạt của anh lại đỏ rực một lần nữa.
Chiếc xe dừng ở đoạn cuối con hẻm sau nhà hàng quốc doanh, ngay dưới tán cây râm mát.
Vị trí kín đáo, không có xe nào khác, cũng chẳng có người qua lại, bên trong xe hoàn toàn không ai nhìn thấy.
Nhưng tim anh vẫn đập thình thịch, gần như mất kiểm soát.
Cô ngoan ngoãn rút tay về.
Nhưng hành động kế tiếp của cô… lại khiến đầu óc anh nổ tung.
Cô đang cố gắng kéo dây kéo phía sau chiếc sườn xám!
Cô chẳng hề nhận ra điều gì nguy hiểm, còn phồng má than phiền:
“Nóng c.h.ế.t mất… Bảo bối, hình như dây kéo bị tóc kẹt rồi… giúp tớ kéo xuống đi…”
“Tống Tống, kéo áo lại đi, đừng cử động nữa, em…”
“Bảo bối, hôm nay sao cậu lắm lời thế, ồn ào c.h.ế.t đi được!”
Tống Đường chẳng những không nghe lời, mà còn đưa tay lên bịt miệng anh.
Bàn tay cô mềm đến kinh ngạc, tựa như đám mây bồng bềnh phủ kín đầu ngón tay anh, mang theo hương ngọt dịu như kẹo bông, khiến Lục Kim Yến trong khoảnh khắc hoàn toàn nghẹn lời.
Cô bất ngờ buông tay ra.
Đôi mắt đào hoa của cô mờ mịt trong làn hơi men, như phủ một tầng sương khói mê hoặc lòng người, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cô cứ thế nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước, mơ hồ và ngơ ngác:
“Bảo bối, sao môi của cậu lại đẹp thế này… giống hệt môi Lục Kim Yến vậy?”
“Rõ ràng tớ rất thẳng, sao bây giờ lại có cảm giác như bị cậu ‘bẻ cong’ rồi? Thôi xong… tớ thật sự muốn hôn cậu!”
“Không được! Không thể hôn! Tớ không thể bị bẻ cong được! Tớ… hay là… hôn một cái thôi?”
Tống Đường cứ không ngừng tự nhủ với bản thân, cô rất thẳng, vô cùng thẳng, không thể đi sai đường.
Thế nhưng dung nhan trước mắt lại quá đỗi mê người, khiến người ta khó lòng kháng cự.
Cô rốt cuộc không nhịn được nữa, nhẹ nhàng cúi xuống, làn môi đỏ mọng đầy mê hoặc dần dần áp sát môi anh.
“Tống Tống…”
Lý trí mách bảo Lục Kim Yến rằng, anh nên lập tức đẩy cô ra.
Cô say đến mơ màng, hoàn toàn không ý thức được bản thân đang làm gì.
Nhưng đôi môi mềm mại ấy, như phủ đầy hương mật, nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ hở lý trí của anh.
Dù Lục Kim Yến có tự kiềm chế đến đâu, cũng không thể đẩy cô ra nổi.
Huống hồ, đôi tay mềm mại của cô lại không yên phận chút nào.
Lúc thì sờ soạng nơi n.g.ự.c anh, lúc lại chạm loạn lên khắp người, như thể đang tìm kiếm nơi nào đó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lo sợ cô ngã, anh theo bản năng đỡ lấy lưng cô, ai ngờ lại lỡ chạm vào nơi mềm mại khiến anh càng thêm hoảng loạn.
Muốn rút tay về, lại không cẩn thận nắm phải vòng eo mảnh mai khiến tim anh loạn nhịp.
Ánh mắt anh lướt xuống, bắt gặp đôi chân trắng nõn đang loạng choạng trước mắt, đẹp đến mức khiến người ta hồn phách điên đảo.
Lục Kim Yến cảm thấy lý trí của mình đang đứng bên bờ vực.
Anh phải gồng mình lên, dốc hết cả đời kiềm chế, mới có thể run giọng nói nhỏ với cô:
“Tống Tống… đừng tiếp tục nữa, anh…”
Nhưng cô vẫn không chịu dừng lại.
Thậm chí, còn vô tình kéo anh chìm sâu hơn.
Kỹ thuật vụng về, hơi thở rối loạn, nhưng với anh, chỉ cần là cô, mọi thứ đều trở nên trí mạng.
Cuối cùng, lý trí hoàn toàn vỡ vụn.
Anh giữ lấy sau gáy cô, cúi xuống, chủ động nghênh đón nụ hôn ấy.
Ngay cả trong cơn say, Tống Đường cũng lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm.
Cô vô thức nghiêng người, định lùi lại.
Nhưng đã muộn.
Con sói đói bị giam cầm quá lâu đã sổ lồng, sao có thể để con mồi trước mắt thoát đi?
Anh siết chặt vòng tay, giữ lấy cô trong lòng mình, không cho cô chút cơ hội nào để thoát.
Nụ hôn ấy mãnh liệt, nóng bỏng, như muốn nuốt chửng cả hơi thở và lý trí của cô.
“Đừng…”
Tống Đường hơi nhăn mặt, cảm thấy eo mình bị siết chặt đến phát đau.
Lại bị một vật gì đó cấn khiến cô khó chịu.
Hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô vừa tức vừa cuống, như chú sư tử nhỏ nổi giận, há miệng c.ắ.n anh một cái thật mạnh.
Nhưng sự phản kháng yếu ớt ấy của cô, trong mắt anh lại càng khiến cô trở nên đáng yêu hơn.
Bàn tay anh khẽ siết, mang theo hơi ấm mạnh mẽ, khiến nhịp thở giữa hai người hòa làm một.
Nụ hôn của anh dồn dập và sâu lắng đến mức lấy đi hết hơi thở của cô, cho đến khi cả hai đều phải dừng lại mới chịu rời ra.
Anh vẫn ôm cô trong vòng tay, ánh mắt sáng tối đan xen, vừa kiềm chế vừa cháy bỏng.
Giọng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, lại pha lẫn sự kiên định đến mức khiến người ta không dám nghi ngờ:
“Tống Tống… anh xin lỗi nếu vừa rồi quá đường đột.”
“Nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh dừng lại một nhịp, nhìn sâu vào đôi mắt cô, nói ra lời hứa chắc nịch như một lời tuyên thệ:
“Chúng ta… hẹn hò nhé.”
