Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 8

Cập nhật lúc: 05/11/2025 10:20

Vừa thấy thằng con không biết đã vứt cái mũ đi đâu.

Thấy nó người dính đầy bông tuyết, trên tay còn xách một con thỏ, bà Tống thật sự hận không thể rút gậy đ.á.n.h cho một trận: "Tuyết rơi dày thế này, con còn đưa chị dâu đi săn thú rừng, không sợ xảy ra chuyện gì sao?"

Mẹ Tống rút gậy định đ.á.n.h nó, Tống Văn Lâm đành phải chỉ vào con thỏ trong tay, nói: "Mẹ ơi, chị dâu nói ăn không ngon miệng, con mới đi thôi. Chị dâu không hề lên núi đâu."

Cậu vội vàng giải thích rõ ràng.

Mẹ Tống lập tức thay đổi sắc mặt, một tay đẩy thằng con út đi thay quần áo, sau đó quay sang với vẻ mặt hiền lành nói với con dâu: "Tinh Tinh à, trên núi nguy hiểm lắm, con đừng chạy theo thằng bé đi săn thú rừng làm gì."

“Ăn không ngon miệng đúng không? Chờ lát nữa, mẹ sẽ pha cho con một chén sữa mạch nha uống, ngọt ngào lắm, sẽ có vị ngay thôi."

Tống Văn Lâm vừa đi tới cửa phòng mình, nghe được lời mẹ nói thiếu chút nữa té ngã.

Cậu thầm hoài nghi mình là con nhặt được: "Mẹ đúng là coi mình như con nhặt được rồi! Trên núi nào có hiểm nguy gì đâu!"

Con dâu thì trên núi nguy hiểm, lại được uống sữa mạch nha. Mẹ đối xử thiên vị quá rồi còn gì.

May thay, đàn ông nhà họ Tống từ nhỏ đã quen với lối sống giản dị, được rèn giũa khắc nghiệt, nếu không e là sẽ sinh thói hư tật xấu.

Diệp Mạn Tinh vừa đi từ ngoài vào, đôi giày vải dính đầy tuyết, gặp hơi ấm trong phòng liền tan chảy thành nước, cô đành phải quay về phòng thay đôi khác cho ráo chân.

Mẹ Tống nhẹ nhàng bước vào, nhìn cô đầy dò xét, đoạn hỏi nhỏ đầy quan tâm: "Tinh Tinh, bên ngoài tuyết lớn, con đi đâu mà về?" Nói đoạn, bà khẽ dúi vào tay cô chiếc chén tráng men nóng ấm, rồi không quên lén nhét vào n.g.ự.c cô một phong bì vàng ố.

Thấy con dâu ngẩng đầu nhìn mình, Mẹ Tống tủm tỉm cười nói: "Sữa mạch nha đấy con. Còn có năm mươi đồng bồi thường từ phòng hai, con cầm về đưa cho ba con nhé." Bà lại dặn dò thêm: "Ngoài kia nhiều người lắm, con uống nhanh rồi ra ăn cơm tối luôn." Mẹ Tống không nán lại lâu, chỉ dặn dò qua loa rồi nhanh chóng quay ra ngoài, còn giục cô mau chân ra ăn cơm kẻo nguội.

Diệp Mạn Tinh lặng thinh nhìn xấp tiền "đại đoàn kết" cùng gói sữa mạch nha ấm nóng trong ngực. Lòng cô thầm nghĩ: ... mình là con dâu hay là con gái ruột đây không biết?

Sữa mạch nha! Loại sữa bột cứ như trong truyền thuyết này, đây là lần đầu tiên cô được nếm thử. Diệp Mạn Tinh khẽ nâng chén, nhấp một ngụm. Vị ngọt ngào béo ngậy lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, đọng lại một dư vị hạnh phúc khó tả. Buổi sáng vừa ăn lương thực thô đến khô khốc cả họng, giờ được uống thứ đồ thanh đạm tinh tế này, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ nheo lại vì sung sướng. Quả là một món ngon đúng điệu của thời đại này!

Khi Diệp Mạn Tinh bước ra, mâm cơm đã được dọn sẵn. Nhà họ Tống không có thói quen cổ hủ là phụ nữ không được lên bàn ăn, thế nên cả đại gia đình đã tề tựu quanh một bàn dài. Lúc cô ngồi vào, cũng chỉ còn lại chỗ ở góc bàn, cạnh những đứa trẻ.

Trên bàn ăn, chỉ có trước mặt ông bà nội, Diệp Mạn Tinh và mấy đứa nhỏ của phòng hai, phòng ba là có thêm nửa chén sữa mạch nha. Bởi lẽ vừa qua Tết không lâu, số sữa mạch nha do con trai lớn gửi về đã được Mẹ Tống cất dành riêng cho người già và trẻ nhỏ trong nhà. Vốn bà cũng chẳng nhớ đến thứ này, nhưng sáng nay thấy con dâu ăn không nhiều, trưa lại nghe thằng út nói miệng cô cứ nhạt thếch, bà mới lục tìm hộp sữa mạch nha quý giá dưới đáy hòm ra. Vả lại, nhà họ Tống chưa chia gia tài, cũng không thể để Mẹ Tống ăn một mình, thế nên ban nãy mới lén lút đưa riêng cho cô một chén vào phòng, còn phần nửa chén trên bàn này là để cô có cớ mà uống cùng mọi người. Thật ra, nhà họ Tống chỉ có phòng hai và phòng ba là có trẻ con, mỗi lần con trai cả gửi đồ về đã chia hơn phân nửa cho họ. Duy nhất còn lại một hộp sữa bột mạch nha là dành riêng cho phòng lớn.

Thế nhưng, vừa ngồi vào bàn, mấy đứa trẻ đã hì hục uống cạn chén sữa mạch nha của mình, rồi ánh mắt lại cứ dán chặt vào chén sữa trong tay Diệp Mạn Tinh. "Bà nội ơi, cháu còn muốn uống nữa ạ." Thằng trưởng tôn của phòng thứ hai, cục cưng của thím hai, vừa cất lời đòi uống, thím hai cũng lập tức đưa ánh mắt đầy ẩn ý về phía Diệp Mạn Tinh.

Diệp Mạn Tinh, vừa vui vẻ nhấp một ngụm sữa mạch nha: ... Dám cướp món ngon trong miệng nàng tiểu hoa đào tinh này sao? E là khó đấy. Trừ phi tự cô muốn cho.

Đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ đảo qua một lượt, rồi tao nhã uống cạn.

Thím hai trong lòng tức anh ách, thầm mắng: ... Đúng là đồ không biết điều! Bà ta ghen tỵ muốn c.h.ế.t, phòng lớn này đâu có trẻ con, lẽ ra cái hộp sữa ấy phải để dành cho cháu đích tôn của bà ta chứ, ai ngờ, chị dâu cả lại đem cho con dâu uống hết.

Diệp Mạn Tinh không biết tâm tư của thím hai, nếu biết lúc trước mẹ Tống đã đưa cho cô một chén sứ đầy sữa mạch nha, chắc hẳn sẽ tức sôi máu.

Trong bữa ăn, nhà họ Tống luôn giữ phép tắc "ăn chẳng nói, ngủ chẳng rằng". Đợi cơm nước xong xuôi, ông nội Tống mới quay sang hỏi Diệp Mạn Tinh: "Văn Lâm nói cháu muốn làm cái giấy tờ gì đó, là giấy tờ gì vậy?"

Diệp Mạn Tinh thầm lườm nguýt cái thằng chú em chồng lắm chuyện: ...

"Chính là canh bổ dùng tối hôm qua. Cháu sợ ảnh hưởng đến thân thể nên muốn đến trạm y tế xin ít t.h.u.ố.c thang. Bác sĩ nói cần có giấy giới thiệu."

Cơ hội đã đến, Diệp Mạn Tinh không thể bỏ lỡ.

Vừa nghe cô nói là vì "thuốc thang" tối hôm qua, ông nội Tống cũng không hỏi thêm nhiều, rất nhanh đã vào làm chứng minh, đóng dấu rồi đưa cho cô.

Sao mọi chuyện cứ thuận lợi quá đỗi – Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ: .... Không hỏi cụ thể là muốn loại t.h.u.ố.c gì ư?

Quả nhiên, mẹ Tống cười xán lạn, nhìn cô con dâu một cái đầy ẩn ý, rồi tủm tỉm dặn dò: "Thân thể phải điều dưỡng thật tốt. Văn Cảnh hai hôm nữa mới về đơn vị. Con gọi điện thoại dặn dò nó chú ý một chút, rồi tranh thủ sớm sinh cho mẹ cháu mẹ thằng bé nhé."

Diệp Mạn Tinh đã sớm uống "thuốc tránh thai":….Cô phải nói thế nào đây, rằng đôi song sinh "long phượng" này cô không hề có ý định sinh ra?

Vài ngày sau, tại bệnh xá của đơn vị bộ đội, Tống Văn Cảnh vừa kiểm tra sức khỏe toàn diện xong. Chính ủy ngồi bên cạnh nghe quân y tấm tắc khen ngợi: "Vết thương của đồng chí, thoạt nhìn đã khép miệng cả rồi. Vốn dĩ để phục hồi hoàn toàn phải cần thời gian điều trị rất lâu."

"Đoàn trưởng Tống lần này về nhà phép đã xảy ra chuyện gì mà sao lại hồi phục nhanh chóng đến vậy?"

Chính ủy cũng quan sát Tống Văn Cảnh một lượt, lông mày cau chặt lại: "Bị thương nặng đến thế, thật sự đã hồi phục rồi ư?"

Tống Văn Cảnh thoát c.h.ế.t trở về, vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Lần này cấp trên sốt ruột, đã gấp rút gọi anh về để tìm bác sĩ chuyên khoa kiểm tra cho anh đấy.

Tống Văn Cảnh bị hỏi có chút sững sờ: ...? Chuyện gì đã xảy ra khi về quê ư? Đại khái chính là bị cô vợ mới cưới bỏ thuốc, sau đó đã gần gũi với vợ.

Lời này anh không tiện nói ra, nhưng chính ủy rõ ràng không tin anh đã bình phục hoàn toàn, còn bắt anh nằm xuống nghỉ ngơi.

Quân y vô cùng tò mò về phương t.h.u.ố.c hoặc người đã chữa trị cho anh. Vừa định tìm hiểu thêm tin tức, bên ngoài cửa đã có một chiến sĩ thông tin bước vào báo cáo: "Báo cáo, đoàn trưởng Tống có điện thoại!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.