Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 123: Rốt Cuộc Là Chuyện Gì

Cập nhật lúc: 12/11/2025 06:59

Khi nói, Thịnh Ý cố ý nhấn mạnh giọng. Lời cô vang vọng khắp hội trường trống trải, lập tức khiến mọi người im bặt.

Mất khoảng một phút, đám đông mới bắt đầu xì xào bàn tán.

Khuôn mặt Mạnh Cẩn Chu lúc này đã tái nhợt, hắn vốn tưởng Thịnh Ý sẽ không tính toán nữa, không ngờ cô vẫn không chịu bỏ qua cho mình.

Cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía mình, Mạnh Cẩn Chu chỉ hận không thể chui xuống đất.

Viện trưởng Mạnh giận đến mặt mày xám ngoét, ông ta đứng phắt dậy quát:

“Vớ vẩn, toàn chuyện hoang đường, căn bản không hề có chuyện đó!”

Thịnh Ý giơ tập tài liệu trong tay, cô đã chuẩn bị mười bản, đều do chính tay mình viết từng chữ một.

“Tôi có bằng chứng chứng minh việc này.” Vừa nói cô vừa đưa tài liệu lên cho các lãnh đạo trên sân khấu.

Chuyện này không hề nhỏ, các lãnh đạo lập tức nghiêm túc lật xem. Trong đó không chỉ miêu tả chi tiết quá trình hôm đó mà còn ghi rõ mấy cái tên.

Các lãnh đạo đối chiếu, phát hiện mấy người này chính là bác sĩ phụ, bác sĩ gây mê và y tá hôm đó.

Trùng hợp là hôm nay họ cũng có mặt, chỉ không phải lên phát biểu, lát nữa cũng sẽ cùng lên nhận thưởng.

Các lãnh đạo trước tiên hỏi Thịnh Ý:

“Cô có thể chịu trách nhiệm về lời mình nói không? Đây là buổi lễ rất nghiêm túc, nếu bị phát hiện cô nói dối, hậu quả sẽ không lường được.”

Thịnh Ý nghiêm nghị, từng câu từng chữ rõ ràng:

“Tôi đảm bảo tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.”

Nghe vậy, lãnh đạo lập tức sai người mời những người được ghi tên lên.

Họ vốn đang ở phòng nghỉ bên cạnh chờ, tưởng sắp tới lượt nhận thưởng, không ngờ lại bị gọi ra thế này.

Nhìn thấy Thịnh Ý đứng đó, Hà Tĩnh và Thôi Đồng vui mừng hẳn, mỗi người nắm lấy một tay cô.

Chu Chí Tân cũng rất vui nhưng không tiến lại gần như hai người kia. Lãnh đạo thấy người đã đến đủ, trầm giọng hỏi:

“Ca phẫu thuật của Giang lão gia hôm đó rốt cuộc là do ai thực hiện?”

Viện trưởng Mạnh nghe câu hỏi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nghĩ đến việc mình đã sớm dặn dò Hà Tĩnh và Lưu Tự Cường, ông ta lại thấy yên tâm hơn.

Quả nhiên, ngay sau khi lãnh đạo hỏi xong, Lưu Tự Cường lập tức đáp:

“Tất nhiên là bác sĩ Mạnh Cẩn Chu thực hiện.”

Nghe xong câu này, viện trưởng Mạnh và Mạnh Cẩn Chu đều thầm thở phào.

Nào ngờ Thôi Đồng và Chu Chí Hân liền nói ngay:

“Đương nhiên là Thịnh Ý! Lưu Tự Cường, hôm đó anh cũng tận mắt chứng kiến, sao lại có thể nói ra lời đó?”

Lưu Tự Cường lúng túng một thoáng, vẫn cứng cổ:

“Chính bác sĩ Mạnh Cẩn Chu làm. Cậu ấy du học y khoa từ nước ngoài về, ngoài cậu ấy ra còn ai làm nổi ca phẫu thuật như thế?”

Câu này quả thật có sức thuyết phục, mọi người trong hội trường đều thấy có lý.

Trước đó, khi Mạnh Cẩn Chu lên phát biểu, MC cũng đã giới thiệu lý lịch rất hoành tráng của hắn.

Trong khi đó hồ sơ của Thịnh Ý lại đơn giản, không thầy nổi tiếng, hiện chỉ là bác sĩ treo danh ở bệnh viện huyện, nhìn thế nào cũng không bằng Mạnh Cẩn Chu.

Lục Kiến Nghiệp không ngờ Thịnh Ý lại làm ầm lên vào lúc này. Ông ta còn chưa cầm được hai nghìn đồng Mạnh gia đã hứa, nếu Thịnh Ý chọc giận Mạnh gia thì số tiền ấy coi như đổ sông đổ biển.

Hơn nữa, nếu danh tiếng Cẩn Chu bị hỏng, sau này Yến Yến gả qua đó làm sao có ngày tháng tốt đẹp?

Nghĩ đến đây, Lục Kiến Nghiệp đứng bật dậy quát:

“Nghịch tử, con nói bậy cái gì đấy, mau xuống đây, đừng có làm mất mặt nữa!”

Chu Tú Văn cũng phụ họa:

“Thịnh Ý, chẳng qua là Mạnh gia nhận Yến Yến làm con dâu chứ không nhận con, nên con mới muốn bôi nhọ Cẩn Chu, không muốn nó sống yên ổn. Sao con lại ác độc đến thế!”

Mọi người thấy cả cha mẹ Thịnh Ý đều đứng ra trách mắng cô, càng tin rằng cô cố tình vu khống.

Thôi Đồng tức muốn đ.á.n.h người:

“Mấy người nói bậy gì thế, còn tự xưng là cha mẹ Thịnh Ý. Bây giờ lại giúp người ngoài bôi nhọ cô ấy. Nếu tôi mà có cha mẹ như mấy người, tôi thà c.h.ế.t còn hơn!”

Chu Chí Tân cũng lên tiếng:

“Mạnh Cẩn Chu, cậu dám đứng ra nhận là chính cậu làm ca phẫu thuật đó không?”

Mạnh Cẩn Chu tất nhiên không dám, cúi gằm đầu, thậm chí không dám nhìn lên sân khấu.

Giờ đây chuyện đã trở thành tranh cãi, lời khai của nhân chứng cũng không thống nhất. Một buổi lễ trao giải lẽ ra trang nghiêm lại biến thành buổi chất vấn, khiến các lãnh đạo vô cùng đau đầu.

Họ trầm giọng hỏi nhóm người trên sân khấu:

“Các người cùng tham gia ca phẫu thuật, tại sao lời nói lại không trùng khớp như vậy?”

Một vị lãnh đạo chú ý thấy có cô gái vẫn chưa mở miệng. Ông ta chỉ vào Hà Tĩnh:

“Cô nói đi, ca phẫu thuật cho Giang lão gia rốt cuộc là ai thực hiện?”

Viện trưởng Mạnh thấy lãnh đạo gọi Hà Tĩnh thì mừng thầm.

Ông ta đã sớm bàn bạc với cô, hơn nữa ai cũng biết quan hệ giữa Hà Tĩnh và Thịnh Ý rất tốt. Nếu Hà Tĩnh đứng ra chỉ Thịnh Ý nói dối thì sức nặng sẽ lớn hơn bất cứ ai.

Bởi lẽ, ngay cả người thân thiết nhất cũng tố giác, thì dù không đủ để chứng minh tội cũng sẽ khiến người ta nghĩ nhân phẩm Thịnh Ý có vấn đề. Mà một người nhân phẩm có vấn đề thì không xứng đáng nhận giải thưởng tầm cỡ này.

Nghĩ vậy, viện trưởng Mạnh liền đứng lên nói:

“Thưa lãnh đạo, đồng chí Hà Tĩnh và Thịnh Ý quan hệ vốn rất thân, cô ấy chắc chắn rõ nhất chuyện này là thế nào.”

Nghe vậy, lãnh đạo lại hỏi một lần nữa:

“Cô hãy nói xem, ai mới là người làm phẫu thuật?”

Hà Tĩnh đối diện ánh mắt nghiêm nghị đầy áp lực của lãnh đạo, tỏ ra lúng túng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thôi Đồng sốt ruột đến phát điên, không hiểu cô còn chần chừ gì nữa, nhưng vào lúc này, cô cũng không dám giục, sợ bị người ta nói là thông cung.

Các lãnh đạo thì kiên nhẫn chờ, không hối thúc, chỉ lặng lẽ nhìn.

Khoảng hai phút sau, cuối cùng Hà Tĩnh cũng ngẩng đầu lên.

Cô chỉ vào viện trưởng Mạnh dưới khán đài, nghiêm giọng:

“Báo cáo lãnh đạo, tôi muốn tố cáo viện trưởng Mạnh của bệnh viện chúng tôi đã hối lộ tôi, mua chuộc tôi vu khống đồng chí Thịnh Ý. Ông ta đã chuyển cho tôi năm trăm đồng, yêu cầu tôi lên sân khấu chỉ nhận người làm phẫu thuật là Mạnh Cẩn Chu. Nhưng sự thật là, người thực hiện ca phẫu thuật hôm đó chính là Thịnh Ý.”

Sau khi nói xong những lời này, gương mặt Hà Tĩnh nhẹ nhõm hẳn đi.

Viện trưởng Mạnh vốn tưởng mình thắng chắc, nào ngờ Hà Tĩnh lại phản bội.

Ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, trong bụng đã nghĩ người không biết nghe lời như vậy, cứ dứt khoát để mất việc luôn.

Viện trưởng Mạnh khẽ ra hiệu bằng ánh mắt, Lưu Tự Cường lập tức nói:

“Ai mà chẳng biết cô với Thịnh Ý thân thiết, tất nhiên cô sẽ thiên vị cô ấy.”

Hà Tĩnh nhếch môi cười lạnh, lấy trong túi ra một tờ giấy, bước lên đưa cho lãnh đạo:

“Đây là giấy sao kê ngân hàng của tôi, trên đó ghi rõ tên người chuyển khoản. Nếu viện trưởng Mạnh không hối lộ tôi thì sao đột nhiên lại chuyển cho tôi năm trăm đồng?”

Lãnh đạo nhận lấy, chăm chú xem xét, quả đúng là giấy tờ do ngân hàng phát hành, không thể làm giả.

Viện trưởng Mạnh không ngờ cô còn giữ cả bằng chứng này, sắc mặt lập tức biến đổi.

Các lãnh đạo cũng sa sầm mặt mày, hỏi thẳng:

“Viện trưởng Mạnh, ông giải thích thế nào đây?”

Trán ông ta túa mồ hôi lạnh, vội vã đáp:

“Đây là khoản tiền thưởng mà tôi định phát cho đội ngũ y bác sĩ tham gia ca phẫu thuật. Chỉ là vì một vài nguyên nhân, chưa kịp phát hết mà thôi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.