Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 133: Con Dâu Quản Sự Khó Sinh

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:01

Lời bà ngoại vừa dứt, người phản ứng dữ dội nhất dĩ nhiên là Trịnh Thục.

“Cái gì! Mẹ, sao mẹ có thể đưa vòng ngọc gia truyền cho Lục Yến Yến chứ.”

Sắc mặt Trịnh Thục sa sầm, giọng nói cũng đầy gấp gáp.

Ông ngoại và những người khác cũng nhìn chằm chằm vào bà ngoại.

Bà ngoại cười gượng, nói khẽ:

“Các con đừng vội, nghe mẹ nói đã. Khi hai nhà chúng ta sa sút, mẹ sợ vòng ngọc truyền gia bị lục soát lấy mất nên mới đưa cho Lục Yến Yến, dặn nó gặp Tiểu Ý thì trao lại. Ban đầu mẹ cũng không định nói ra, nhưng nghe Tiểu Ý bảo ngay cả hai nghìn năm trăm đồng nó cũng không đưa, mẹ nghĩ chắc chắn đến cái vòng quý giá này nó càng không thèm nhắc tới.”

Nhà họ Trịnh có hai món gia truyền, một miếng ngọc bội truyền cho con trưởng, và một vòng ngọc truyền cho con gái.

Bà ngoại trao cho Lục Yến Yến chính là chiếc vòng ngọc này.

Trịnh Thục vốn còn tức giận, nhưng nghe bà giải thích xong thì chỉ biết thở dài bất lực.

Xét cho cùng, lỗi không ở mẹ mình, mà do Lục Yến Yến quá tham lam. Không ai ngờ nó lại là hạng người như thế.

Thịnh Ý thấy mọi người đều ủ rũ, bèn an ủi:

“Bà ngoại, mẹ, hai người yên tâm. Mấy thứ này, con chắc chắn sẽ đòi lại được từ tay Lục Yến Yến.”

Trịnh Thục nghe vậy lại thở dài:

“Tiểu Ý, nếu mà dễ thế thì tốt rồi…”

Thịnh Ý vỗ vai bà, trấn an:

“Mẹ tin con đi. À, đúng rồi, lúc ba mẹ đưa tiền cho Lục Yến Yến, có ai chứng kiến không? Hay có để lại giấy tờ gì không?”

Trịnh Thục lắc đầu. Khi đó bà coi Lục Yến Yến như con ruột, tin tưởng từ tận đáy lòng, làm sao nghĩ đến chuyện lưu chứng cứ.

Ngược lại, Thịnh Quốc Lương khẽ hắng giọng, từ trong tủ lấy ra một tờ giấy.

“Lúc ấy, ba lén mẹ con, bắt Lục Yến Yến ký tên điểm chỉ. Con xem có dùng được không.”

Ông đưa tờ giấy qua, Thịnh Ý nhận lấy, nhìn thoáng qua thì thấy quả thật có hai dấu điểm chỉ, trên đó còn ghi rõ số tiền, mỗi người hai nghìn năm trăm đồng.

“Vậy lúc đưa tiền, có ai khác thấy không?”

Lần này, cả Thịnh Quốc Lương lẫn Trịnh Thục đều lắc đầu.

Số tiền kia, nói cho cùng cũng chẳng quang minh chính đại, bọn họ làm sao để người ngoài trông thấy.

Hai vợ chồng trong lòng lạnh ngắt, đưa tiền thì không ai chứng kiến, tuy có tờ giấy, nhưng nếu Lục Yến Yến cố chối thì cũng chẳng có chỗ phân bua.

Thịnh Ý đã có chủ ý, nhưng lúc này người còn đông, không tiện nói ra.

Cô định chờ mọi người tan bớt rồi mới bàn riêng với Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục.

Hai người thấy Thịnh Ý không nói gì, còn tưởng con gái giận dỗi nên cũng im lặng không nhắc thêm.

Không khí có phần nặng nề, Thịnh Ý nghĩ ngợi rồi bèn mở túi lớn mang theo.

“Đây là mấy thứ bổ dưỡng Thẩm lão gia nhờ con đem đến. Trong này có bánh quy cao cấp, mạch nha sữa, còn có vài túi cao ích mẫu. Cuộc sống ở đây kham khổ quá, không bồi bổ thì sợ thân thể chịu không nổi.”

Cả nhà nhìn túi đồ to tướng, mắt sáng rỡ, ai nấy đều phấn khởi, nhưng khi bình tĩnh lại, nét mặt lại dần lo âu.

Thịnh Quốc Lương mở miệng:

“Mấy thứ này thì tốt thật, chỉ là… cho dù con để lại, e sau này cũng bị đám người quản sự cướp mất thôi.”

Thịnh Ý không ngờ còn chuyện thế này, chau mày lại.

Trịnh Thục bổ sung:

“Hôm nay con cũng thấy rồi đó, cả đám kéo nhau đi làm loạn. Nhà mình có ba con ra hô hào hù dọa, cũng may không xông lên tuyến đầu, nếu không thì đàn ông trong nhà chắc cũng đã đổ m.á.u rồi.”

Con dâu nhà họ Trịnh tiếp lời:

“Trước kia tên quản sự đó không chỉ bóc lột khẩu phần ăn của chúng ta, mà còn bắt mỗi ngày phải làm đủ mười bốn tiếng. Ai mà mệt quá, mắt díp lại thì hắn liền lấy dây da quất thẳng. Thực ra, đây cũng chẳng phải lần đầu chúng ta làm loạn. Lần trước còn dữ dội hơn, c.h.ế.t mấy người, cấp trên mới chịu thay quản sự khác.”

Trịnh Thục thở dài, nói thêm:

“Nghe nói tên quản sự mới này còn tệ hơn cả kẻ trước. Hắn chưa kịp tới, mà tay chân đã vào lục soát phòng ốc của chúng ta. Mọi người nhịn không nổi nữa mới kéo nhau đi gây sự.”

Thịnh Ý không ngờ ba mẹ phải sống những ngày khổ sở đến vậy. Nhìn đống thực phẩm bổ dưỡng đặt dưới đất, cô thật sự thấy khó xử.

Nếu để bị cướp đi mất, chắc cô đau lòng c.h.ế.t mất.

Ngay khi bầu không khí trong phòng rơi vào trầm lặng, Thịnh Ý bỗng nghe bên ngoài hỗn loạn cả lên.

Mọi người trong phòng lập tức cảnh giác, Thịnh Quốc Lương vừa định ra ngoài xem thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập:

“Đồng chí Thịnh có ở đây không?”

Nghe tiếng gọi, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Trong phòng có mấy người họ Thịnh, chẳng biết đối phương tìm ai.

Không nghe thấy ai đáp, tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp, ông ngoại bảo cứ mở ra xem thế nào.

Ngồi gần cửa là con trai thứ nhà họ Trịnh, ông ngoại vừa lên tiếng, ông liền mở cửa.

Thấy đứng ngoài là một người lính, cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đồng chí Thịnh có ở đây không? Vợ của Lưu quản sự sắp sinh, nhưng bà đỡ nói thai nhi ngôi không thuận. Nếu không sinh ra được thì e cả mẹ lẫn con đều khó giữ. Đội phó của chúng tôi bảo cô biết y thuật, nhờ tôi đến mời cô qua xem giúp.”

Nghe vậy, Thịnh Ý vội vàng lấy bộ kim châm trong bọc, theo người lính đi ngay.

Bên ngoài đường vẫn náo loạn, mọi người đều đã nghe tin vợ quản sự khó sinh.

Có người tức giận, c.h.ử.i bới thậm tệ:

“Thứ súc sinh mất hết nhân tính, vợ không sinh được con cũng hay, đây là ông trời muốn trừng phạt hắn.”

Nhưng hàng xóm Vương Quế Hoa lại không nghĩ thế, bà phản bác:

“Đứa nhỏ vô tội. Với lại, quản sự này là người mới, tôi nghe nói chuyện lục soát phòng ốc hôm nay vốn không phải do hắn phái người làm. Là quản sự cũ còn hậm hực, cố tình cho người đến quấy rối rồi đổ tội cho quản sự mới.”

Người vừa mắng c.h.ử.i cho rằng bị Vương Quế Hoa vạch mặt, lập tức bôi nhọ lại:

“Vương Quế Hoa, sao bà còn bênh mấy kẻ đó? Chẳng lẽ bà có quan hệ mờ ám gì với hắn?”

Vương Quế Hoa nghe xong tức giận, xắn tay áo lao tới.

Người kia thấy thế liền vắt giò lên cổ chạy về nhà. Ai chứ nắm đ.ấ.m của Vương Quế Hoa thì không thể đùa, đ.á.n.h trúng vào người là mất nửa cái mạng, bà ta đâu dám dây vào.

Chuyện cãi vã bên này, Thịnh Ý hoàn toàn không hay biết.

Cô theo chân người lính đi thẳng đến khu quản sự.

Nhà cửa trong khu quản sự tốt hơn hẳn khu dân sinh, nhìn qua là thấy ngay. Vừa bước đến gần, Thịnh Ý đã nghe tiếng phụ nữ gào khóc xé lòng.

Cô đoán ngay đó là nhà cần tìm, quả nhiên người lính dẫn cô đi đến trước một căn, chỉ vào cửa:

“Đồng chí Thịnh, chính là nhà này.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.