Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 142: Hôn Ước Từ Nhỏ

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:03

Nói chuyện xong, Thịnh Ý liền đi sang bên nhà mới. Thời này xây nhà đơn giản, lúc cô đến xem thì phát hiện đã sắp xây xong rồi.

Lưu trưởng thôn đúng lúc đang ở đó trông coi.

Thấy Thịnh Ý đến, ông ngạc nhiên ra mặt:

“Tiểu Ý, cháu về từ khi nào vậy? Sao không nghỉ ở ký túc xá một lát, chạy đến đây làm gì?”

“Cháu không mệt đâu ạ, chỉ muốn qua xem nhà mới xây đến đâu rồi.”

Lưu trưởng thôn nghe vậy, cười hớn hở:

“Thêm hai ngày nữa là xong, chỉ là chưa thể dọn vào ngay được.”

Nói xong, không biết nghĩ tới chuyện gì, nụ cười trên mặt ông dần biến mất.

“Tiểu Ý, hôm trước bác nhận được thông báo từ trên, nói là sắp có hai trí thức trẻ về. Cháu cũng biết đấy, sắp tết rồi nên chú đã xin cho họ sang sau tết mới đến. Trong số đó có một nữ trí thức, e rằng lúc ấy sẽ phải ở cùng nhà với cháu.”

Thịnh Ý không ngờ lại có chuyện này, khẽ nhíu mày.

Cô vốn không thích ở chung với người khác, phần nhiều là vì đồ quý giá của cô không ít, nếu ở chung, lỡ có mất mát thì khó mà nói rõ được.

Hiện tại một mình cô ở căn nhà kia vẫn thoải mái hơn.

Thịnh Ý thấy hơi khó xử.

“Bác Lưu, ở điểm trí thức có thể xây thêm một gian phòng nữa không ạ? Tiền cháu sẽ bỏ ra, cỡ bằng phòng cháu đang ở là được.”

Trước đó cô đã quan sát qua, cạnh phòng cô vẫn còn khá nhiều khoảng trống, có lẽ lúc đầu xây nhà cũng đã tính đến chuyện chỗ ở có thể không đủ.

Lưu trưởng thôn đoán cô không muốn ở cùng người khác, mà đây cũng chẳng phải yêu cầu vô lý, nên liền gật đầu đồng ý:

“Tất nhiên là được, cạnh phòng cháu đang ở vừa hay xây thêm một gian nữa. Chú sẽ cho người khởi công ngay hôm nay, vài hôm là xong. Đến lúc đó cũng giống chỗ này, dùng hơi nóng hong khô một lượt, qua tết là có thể dọn vào rồi.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, lòng Thịnh Ý cũng phấn khởi.

Cô nghĩ rồi nói tiếp:

“Cái giường kia thì chuyển sang trạm y tế mới dùng đi ạ, cho trí thức trẻ mới đến làm cái ổ rơm. Bác Lưu, trong thôn mình có ai biết đóng giường không? Cháu muốn làm một cái giường mới, thêm cái tủ nữa.”

Lưu trưởng thôn thật sự biết một người, chỉ là không phải người trong thôn, mà ở làng Chu Hồng, cách thôn Tiểu Ngưu cũng không xa.

“Trong làng Tiểu Hồng có một người làm thợ mộc, làm đồ rất đẹp, mai bác rảnh sẽ đưa cháu sang xem.”

Thịnh Ý tất nhiên vui vẻ nhận lời.

Nói chuyện xong, cô cũng chẳng còn việc gì, liền quay về ký túc để làm chỗ t.h.u.ố.c vừa mang về.

Tính toán thời gian, t.h.u.ố.c của Vương phu nhân chắc cũng đến lúc phải gửi đi. Thuốc cho Lư phu nhân cũng cần chuẩn bị đợt mới.

Thêm cả mặt nạ bùn dưỡng trắng mà cô đã hứa với Lư phu nhân, tất cả sẽ làm cùng lúc, đợi mấy hôm nữa đi dự lễ cưới con trai Lư phu nhân thì mang theo luôn.

Nói là làm, Thịnh Ý từ chỗ nhà mới quay lại ký túc.

Lúc nãy cô chỉ bỏ bọc đồ vào phòng rồi đi ngay, giờ quay lại, cô cảm giác trong phòng dường như đã bị người lục lọi qua.

Dù dấu vết không rõ ràng, nhưng Thịnh Ý vẫn nhận ra.

Chẳng hạn cái phích nước, vì sợ để dưới đất dễ bám bụi, cô luôn đặt ở trên bàn, vậy mà bây giờ nó lại nằm dưới đất cạnh chum nước.

Hay như chăn đệm, cô luôn gài chặt mép ga vào dưới đệm, mà nay ga giường lại buông thõng ra ngoài.

Thịnh Ý lại xem thêm vài chỗ, quả nhiên phát hiện có vấn đề. Nghĩ đến việc trước khi đi Kinh thị, Chu Hồng đã nhìn thấy sổ tiết kiệm của mình, cô không khỏi liên tưởng. Có lẽ dạo này cô cần phải cẩn thận hơn.

Thịnh Ý còn đi kiểm tra khóa cửa, thấy không hề có dấu vết bị cạy.

Cũng đúng, cạy khóa gây tiếng động lớn, khó mà không bị người ở ký túc khác phát hiện. Phòng này vốn không lớn, nếu cửa không bị động vào thì chỉ có thể là cửa sổ.

Thịnh Ý lại đến gần cửa sổ xem, phát hiện có một cánh bị lỏng, dễ dàng tháo chiếc đinh bên cạnh ra.

Cô còn thấy dấu chân ở đó, trong lòng đoán tám phần Chu Hồng đã vào theo cách này, chỉ là chưa biết đó là ý của cô ta hay đã bàn bạc với nhà bà Lý.

Thịnh Ý nhíu mày, định bụng hỏi bác Hoa xem gần đây Chu Hồng có về nhà mẹ ruột vào ban đêm không.

Sau khi trong lòng đã quyết định, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, việc trước mắt là phải làm xong t.h.u.ố.c cao.

Thịnh Ý lấy lọ và cái cân nhỏ ra, bận rộn một hồi rốt cuộc cũng chế xong t.h.u.ố.c cao. Sau đó, cô lại chia t.h.u.ố.c ra gọn gàng.

Lần này mặt nạ bùn dưỡng trắng cô làm thêm hai lọ, tính sau đó sẽ hỏi Lư phu nhân và Vương phu nhân có cần không.

Nếu họ không cần nhiều đến thế, cô sẽ nhân dịp bán cho các phu nhân khác ở tiệc cưới. Thịnh Ý tin chắc sẽ có người tranh nhau mua.

Cô cất kỹ thuốc, phủ lên trên bằng mấy chiếc túi, rồi đứng dậy vươn vai một cái.

Vô thức liếc nhìn đồng hồ, đã sáu giờ mười tối. Thịnh Ý dự định sang nhà bác Hoa ăn cơm, tiện thể bàn với Lưu trưởng thôn chuyện tiêu thụ d.ư.ợ.c liệu.

Vừa mở cửa, cô đã thấy mấy trí thức trẻ trở về.

Đi đầu là Lâm Chí Hải. Nhớ tới gói đồ Tiền Phương nhờ chuyển, Thịnh Ý vội vàng gọi anh lại.

“Lâm Chí Hải, chờ một chút.” Giọng cô có chút gấp gáp, gọi xong liền chạy vào phòng lấy đồ.

Lâm Chí Hải không hiểu gì, đành đứng trong sân chờ. Những trí thức trẻ khác cũng chẳng bận gì, lại hiếu kỳ muốn biết Thịnh Ý gọi Lâm Chí Hải có chuyện gì, nên cũng nấn ná ở đó hóng chuyện.

Gói đồ Tiền Phương gửi, Thịnh Ý đã để sẵn trên bàn nên cô nhanh chóng mang ra.

“Lâm Chí Hải, đây là gói đồ Tiền Phương nhờ tôi đưa cho cậu.”

Nghe Thịnh Ý nói vậy, Lâm Chí Hải ngạc nhiên nhìn cô:

“Cậu đến huyện Hắc Sơn rồi sao?”

Thịnh Ý gật đầu. Anh vốn muốn hỏi sao cô lại đi nơi đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại. Đó là chuyện riêng của Thịnh Ý, anh không tiện nhiều lời.

Nhận lấy gói đồ, ánh mắt anh sáng hẳn lên. Anh chân thành nói lời cảm ơn rồi định về phòng mở ra xem.

Bên cạnh có một trí thức trẻ nhiều chuyện hỏi:

“Đội trưởng Lâm, Tiền Phương là ai vậy?”

Đúng lúc này, Trương Nguyệt Hà từ trạm y tế quay về, thấy Thịnh Ý và Lâm Chí Hải cùng mấy người đứng đó, tim chợt thót một cái, vội vàng chạy lại.

Lâm Chí Hải trước tiên trừng mắt nhìn người vừa hỏi, sau đó hơi ngại ngùng nói:

“Là đối tượng của tôi.”

Mấy người nghe xong liền huýt sáo trêu chọc ầm lên.

Trương Nguyệt Hà vừa đến gần đã nghe được câu này, trời đất như sụp xuống, cô ta không dám tin, hỏi dồn dập:

“Cậu có đối tượng rồi? Từ khi nào? Dựa vào cái gì mà cậu lại có đối tượng?”

Lâm Chí Hải cau mày, không hiểu sao cô ta lại phản ứng dữ dội như thế, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Lần trước tôi về nhà vì có việc, lúc đó mới biết mình có hôn ước từ nhỏ. Gia đình bảo tôi đi gặp, tôi cũng không từ chối. Gặp mặt thấy hợp ý nên liền bàn chuyện yêu đương.”

Anh giải thích rất rõ ràng, khiến mấy người xung quanh thôi không trêu nữa, mà quay sang ghen tỵ nhìn anh.

Trời ạ, sao mình lại không có số như đội trưởng Lâm, còn được gia đình sắp sẵn cho một mối hôn ước từ nhỏ.

Nghe xong, sắc mặt Trương Nguyệt Hà cực kỳ khó coi:

“Đội trưởng Lâm, sao tư tưởng của cậu lại phong kiến như vậy? Giờ đã là thời đại mới rồi, hôn nhân do cha mẹ sắp đặt từ lâu đã không còn phù hợp nữa. Cậu lại còn là đội trưởng trí thức trẻ, mà ý thức giác ngộ còn chẳng bằng ai.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Lâm Chí Hải lập tức trầm xuống.

Những người xung quanh cũng cau mày nhìn Trương Nguyệt Hà, ngay cả Thịnh Ý cũng đưa mắt nhìn cô ta với vẻ đầy suy tư.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.