Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 24: Cô Tự Ý Mở Phòng Khám

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:17

Mạnh Thanh Nguyệt ghét nhất là nghe người ta nói mình không bằng ai. Cô ta đã sớm phát hiện, cái cô Thịnh Ý kia mới đến thôn Tiểu Ngưu có mấy ngày, không chỉ dân làng thích cô, ngay cả mấy nam thanh niên trí thức trong điểm cũng lén lút bàn nhau rằng Thịnh Ý giỏi hơn cô ta, từng người còn tranh nhau nói rằng sau này khi vào vụ sẽ giúp Thịnh Ý làm việc.

Phải biết rằng, trước kia những người đó đều theo sau lưng cô ta, năn nỉ cô ta phân cho công việc. Giờ cái vinh dự này lại thành của Thịnh Ý, bảo sao cô ta không hận.

Rõ ràng chính cô ta mới là thiên tài được gia tộc y học đào tạo, vậy mà đám nông dân quê mùa kia lại chỉ biết tâng bốc Thịnh Ý, điều này khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

“Các người nông dân thì biết cái gì, Thịnh Ý căn bản không hề biết chữa bệnh, cô ta chỉ đang lừa các người thôi.” Mạnh Thanh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Đáng lẽ không nói thì còn đỡ, cô ta vừa nói xong, mấy bác gái lại càng tức giận hơn.

Quê mùa thì sao, nông dân cũng là người, cũng phải ăn cơm, phải uống nước, cũng có quyền được chữa bệnh.

Thịnh Ý có bản lĩnh thật hay không, chẳng lẽ bọn họ lại không biết? Ngược lại, cô thanh niên trí thức này, trên mặt toàn là vẻ khinh thường bọn họ, vậy mà bản thân lại còn chen ngang, đúng là cái kiểu vừa muốn cái này vừa muốn cái kia.

“Cô giỏi lắm hả, cô mà cũng biết khám bệnh. Tôi thấy hai người các cô là đến gây rối thì có! Mau cút đi, đừng đứng đây làm xui xẻo.”

Vài bác gái không nói nhiều liền định xua đuổi Mạnh Thanh Nguyệt và Hác Mỹ Mỹ.

Hác Mỹ Mỹ tức giận hét lên:

“Thanh Nguyệt của chúng tôi là truyền nhân của danh môn y học đấy! Có thể khám bệnh cho các người, các người phải vui mừng mới đúng. Vậy mà còn muốn đuổi chúng tôi? Các người có biết mình đang bỏ lỡ cái gì không hả?”

Nghe xong, Mạnh Thanh Nguyệt đã ra vẻ vô cùng điềm đạm đứng đó, trong lòng thì chắc mẩm rằng, trước đó mấy bác gái chỉ là không biết bản lĩnh của mình, giờ biết rồi, nhất định sẽ hối hận vì thái độ vừa rồi và xin lỗi cô ta.

Thậm chí cô ta còn chuẩn bị tâm lý rộng lượng tha thứ cho họ. Ai ngờ một bác gái lại nói:

“Phân dê mà cứ tự coi là tiên dược, tự mình tâng bốc chính mình thôi. Dù cô có là thần tiên đi nữa, chúng tôi cũng chẳng cần. Mau cút đi, đừng ở đây mất mặt thêm nữa, còn dám gây rối, đừng trách chúng tôi động tay.”

Mạnh Thanh Nguyệt vốn còn làm bộ chải tóc điệu đà, nghe xong câu này thì lập tức không giữ nổi vẻ bình thản nữa.

Mấy người này thật là không biết phân biệt tốt xấu! Cô ta - Mạnh Thanh Nguyệt - cũng chẳng thèm ở lại đây thêm nữa.

Một bác gái thấy hai người vẫn không chịu đi, liền đưa tay đẩy hai cái, Mạnh Thanh Nguyệt và Hác Mỹ Mỹ loạng choạng lùi mấy bước, trông vô cùng nhếch nhác.

Hác Mỹ Mỹ còn định buông vài lời hung hăng, bỗng bị một người không biết từ đâu đến xô qua một bên.

Mạnh Thanh Nguyệt sớm đã thấy có người tới nên chủ động tránh ra một bên, không bị đẩy.

Thấy Hác Mỹ Mỹ loạng choạng suýt ngã, cô ta vội vàng đỡ lấy, miệng còn quan tâm vài câu, làm Hác Mỹ Mỹ cảm động vô cùng.

Mấy người mới tới đều lạ mặt, ai nấy mặt mày nghiêm khắc, trông dữ tợn, khiến mấy bác gái cũng không dám chọc vào, vội vàng nhường đường.

Có hai bác gái gan lì tiến lên hỏi bọn họ là ai, đến đây làm gì, nhưng mấy người kia chẳng buồn đáp, đi thẳng đến chỗ Thịnh Ý.

“Chúng tôi là người của trạm y tế công xã, ai là Thịnh Ý?”

Thịnh Ý thấy bọn họ tìm mình, liền bước lên một bước, bình tĩnh hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Người dẫn đầu không ngờ Thịnh Ý lại xinh đẹp đến thế, hơi sững lại một chút, nhưng nhớ đến nhiệm vụ cấp trên giao, hắn ép xuống sự chần chừ trong lòng.

“Chính là cô ở trong thôn tự ý mở phòng khám, cô có biết việc này là không được phép không? Phòng khám này không được mở nữa. Cường Tử, đưa người đi giam mấy ngày!”

Tên Cường Tử kia thấy Thịnh Ý xinh đẹp như vậy, hận không thể ôm ngay vào lòng. Nghe lệnh lão đại bảo đưa đi, hắn lập tức cười đểu, giơ tay định nắm lấy cánh tay Thịnh Ý.

Một bác gái nhanh mắt liền gạt phắt tay hắn ra:

“Nam nữ thụ thụ bất thân! Cậu đừng có chạm vào Tiểu Ý của chúng tôi. Cho dù muốn đưa đi, thì cũng để chúng tôi tự đi, không cần ai kéo.”

Tên Cường Tử vốn sắp chạm được vào tay Thịnh Ý, bị bác gái kia ngăn lại thì rất không vui, hung hăng trừng mắt nhìn bà.

Nhưng bác gái cũng chẳng hề sợ, chống nạnh trừng lại. Cường Tử quá hiểu cái sự chơi lì của mấy bà này, không muốn cứng rắn đối đầu, đành hậm hực bảo Thịnh Ý tự đi.

Thịnh Ý thì thấy mình không hề có vấn đề gì nên phải hỏi rõ ràng trước.

“Đồng chí, phòng khám là do thôn giao cho tôi mở, tại sao các anh lại nói tôi làm trái phép? Mong các anh cho tôi một lý do.”

Người cầm đầu không ngờ Thịnh Ý sắp bị bắt rồi mà vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ như thế, trong lòng rất đỗi kinh ngạc.

Nhưng trên mặt hắn vẫn vô cùng nghiêm nghị:

“Bảo cô đi thì đi, lắm lời làm gì. Có chuyện gì đến nơi rồi nói.”

Thịnh Ý kiên quyết từ chối:

“Các anh hãy xuất trình giấy tờ công tác, nếu không thì dựa vào gì tôi phải đi theo các anh?”

Thực ra, mấy người này vốn là nhận lệnh ngầm từ cấp trên, lén lút đến làm chuyện này. Ra khỏi cửa họ cố tình không mang theo giấy tờ tùy thân, chỉ sợ sau này sự việc bại lộ, người khác dựa vào thân phận này đi tố cáo bọn họ.

Bây giờ Thịnh Ý đòi xem giấy tờ, bọn họ căn bản không thể đưa ra nổi.

Đám người phía sau, gồm cả Cường Tử đều hiểu rõ nhiệm vụ lần này là thế nào. Họ đã nhận lợi lộc rồi, giờ bị hỏi đến giấy chứng minh, mồ hôi lạnh suýt nữa chảy ròng ròng.

Cường Tử và lão đại liếc nhau một cái, trong mắt toàn là hoảng loạn. Người đi đầu vội dùng ánh mắt ra hiệu đừng cuống, mấy người còn lại lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

Thịnh Ý không bỏ sót những chi tiết nhỏ này, ánh mắt hoảng hốt của Cường Tử cô tự nhiên cũng nhìn thấy. Trong lòng cô hiểu rõ, mấy người này nhất định là đến gây chuyện, chỉ là không biết kẻ đứng sau sai khiến họ là ai.

Người cầm đầu bị ánh mắt như xét hỏi của Thịnh Ý nhìn chằm chằm, trong lòng cực kỳ khó chịu, ráng vắt óc suy nghĩ cách trả lời.

Lúc này, Hác Mỹ Mỹ và Mạnh Thanh Nguyệt liếc nhau, trong đầu lập tức nảy ra ý xấu.

“Các lãnh đạo, có phải các anh đã biết chuyện Thịnh Ý lừa gạt, nên mới đến bắt cô ta đúng không?”

Người cầm đầu vốn đang khổ não không nghĩ ra cái cớ nào hợp lý, nghe vậy thì chẳng khác nào được dâng lý do tận miệng.

Thịnh Ý chỉ cảm thấy cạn lời, trên đời sao lại có kẻ ngu xuẩn đến mức này.

Người cầm đầu đảo mắt một vòng:

“Ồ? Còn có chuyện đó sao? Đồng chí nhỏ, cô nói kỹ xem, cô ta đã lừa gạt thế nào?”

Hác Mỹ Mỹ không ngờ bọn họ thật sự đến để bắt Thịnh Ý, lập tức đắc ý vô cùng, còn cố ý liếc Thịnh Ý với ánh mắt khiêu khích, rồi bắt đầu bịa đặt lung tung:

“Cô ta căn bản chẳng biết y thuật gì hết, chẳng hiểu bằng cách nào mà lại lừa được trưởng thôn và mấy người dân, khiến họ từng người một kéo đến cho cô ta khám bệnh. Thực ra cô ta chẳng hiểu gì, đều chữa bừa cho qua thôi. Nếu chỉ thế thì cũng còn tạm, nhưng cô ta thậm chí còn…”

Người dẫn đầu không ngờ Thịnh Ý lại làm nhiều chuyện xấu như vậy. Hắn thầm nghĩ, có những lý do này thì việc bắt Thịnh Ý chẳng khác nào đã đóng đinh lên ván, không còn gì để bàn cãi.

Nghe đến đoạn còn có chuyện khác, mắt hắn lập tức sáng rực. Xem ra hôm nay có thể hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, lần này nhất định phải giam cô ta mười năm, tám năm rồi mới thả ra, đến lúc đó sẽ dễ dàng đi tìm lãnh đạo trên kia đòi phần thưởng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.