Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 32: Huynh Đệ Tương Thân
Cập nhật lúc: 24/12/2025 19:16
Quay lại phòng ngủ, Chu Cẩm Niên vẫn nhắm mắt ngủ khò khò.
Cái miệng nhỏ đỏ hồng, lông mi đặc biệt dài, tuy da có hơi đen thui, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn là một tiểu bảo bối xinh đẹp.
Lòng Thẩm Chỉ mềm đi, không nhịn được hôn lên má con một cái.
“Bảo bối ngoan, dậy thôi, ăn cơm nào.”
Nàng véo tai nhỏ của tiểu gia hỏa khẽ kéo kéo, gọi hai tiếng. Chu Cẩm Niên hừ một tiếng, cái miệng nhỏ chu lên, rồi mở đôi mắt.
Đối diện với khuôn mặt Thẩm Chỉ, con không nhịn được đưa tay sờ má nàng: “Nương thân!”
Thẩm Chỉ bế đệ ra khỏi chăn, vừa mặc áo khoác nhỏ cho con, vừa dỗ dành: “Bảo bối ngoan, lát nữa ăn cơm xong, nương thân phải đến huyện thành một chuyến. Hôm qua Trương bá bá nói muốn giúp nhà ta sửa mái nhà. Nếu bọn họ đến, con bảo họ đợi nương một lát, nương sẽ quay lại cùng họ.”
“Vâng vâng… được ạ!”
Đồng ý xong, tiểu gia hỏa lại hỏi: “Nương thân, vậy hôm nay con đi nhặt củi nhé. Hôm qua nhà mình dùng hết nhiều củi lắm.”
Mỗi lần hầm thịt, xào rau đều dùng không ít củi, củi trong nhà đều nhờ tiểu gia hỏa này tích góp.
Vì vậy, củi dùng hết bao nhiêu, tiểu gia hỏa này mỗi ngày đều phải kiểm tra vài lần.
Thẩm Chỉ ôm con đi ra ngoài: “Không cần đâu. Đợi nương thân về, nương sẽ cùng con đi nhặt củi.”
Chu Cẩm Niên không đồng ý. con nhặt củi giỏi lắm đấy, ngay cả Thạch Đầu ca ca và Ngưu Ngưu ca ca cũng không giỏi bằng đệ!
con không muốn nương thân đi nhặt củi. Phụ thân không thể làm việc, ca ca mỗi ngày chỉ biết ham chơi, nương thân là nữ nhi.
Trong nhà chỉ có mình con là nam t.ử hán, đệ phải gánh vác gia đình này thôi!
Muốn gánh vác gia đình này, nhặt củi chính là bước đầu tiên.
Đặt tiểu gia hỏa ngồi lên ghế, Thẩm Chỉ nói: “Mau ăn cơm đi.”
Chu Cẩm Chu thì ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt dán chặt vào bát cháo gạo tẻ và đĩa dưa chuột muối, không thể rời đi.
Cháo gạo tẻ!
Cháo gạo tẻ!
“Chu Chu, mau ăn đi.”
Rất nhanh, một bát cháo gạo tẻ đầy ắp được đặt trước mặt hắn.
Chu Cẩm Chu nuốt nước bọt. Thấy mọi người đều cúi đầu ăn, hắn mới cầm muỗng lên ăn một miếng.
Cháo gạo tẻ mềm dẻo, thơm ngọt, nóng hổi, khiến cả miệng lẫn dạ dày đều như hóa thành vị ngọt ngào.
Ngon như khoai lang nướng vậy!
Hắn trân trọng từng miếng ăn, mỗi lần ăn xong, đôi mắt lại sáng lên mấy phần.
Chu Cẩm Niên húp cháo ừng ực, đôi chân ngắn cũn còn đung đưa tự tại. Uống được nửa bát cháo gạo tẻ, đệ lén lút nhìn Chu Cẩm Chu.
Thấy trên mặt hắn không có vẻ tức giận, ngược lại có vẻ khá vui vẻ, đệ do dự một lát, gắp một miếng dưa chuột cẩn thận đặt vào bát Chu Cẩm Chu.
Vừa đặt xong, bàn tay căng thẳng run lên một cái, đệ vội rụt đũa lại.
Chu Cẩm Chu ngước mắt nhìn đệ, đôi mắt như đang phát sáng, ánh sao lấp lánh đọng trong đáy mắt.
Chu Cẩm Niên bị hắn nhìn, vốn dĩ sợ hãi vô cùng. Đệ chưa được ca ca cho phép đã gắp thức ăn cho hắn, tưởng rằng ca ca lại sắp mắng đệ, đ.á.n.h đệ.
Nhưng phát hiện ca ca không nói gì, chỉ nhìn đệ, dường như không có dấu hiệu tức giận, tiểu gia hỏa há miệng nhỏ, mắt mở to tròn.
Ca ca… ca ca hình như hơi vui?
Nuốt nước bọt, đệ lại gắp thêm một miếng dưa chuột đặt vào bát Chu Cẩm Chu.
Trong suốt quá trình, ánh mắt đệ luôn dán chặt vào Chu Cẩm Chu, không dám dời đi, sợ mình quá đắc ý quên mình sẽ khiến ca ca vốn không giận lại nổi giận.
Nhưng Chu Cẩm Chu vẫn không giận, hình như còn vui hơn nữa.
Trái tim Chu Cẩm Niên đập thình thịch.
Chỉ trong nháy mắt, đệ liếc thấy Chu Cẩm Chu cũng gắp một miếng dưa chuột.
Vẻ mặt Chu Cẩm Niên đang vui mừng bỗng chốc trở nên thất vọng, buồn bã.
Ca ca tự mình gắp, chắc chắn là không thích những miếng đệ gắp, chắc chắn đang âm thầm tức giận trong lòng.
Thế nhưng, ngay khi đệ đang cúi đầu, uể oải húp cháo, trong bát đột nhiên xuất hiện một miếng dưa chuột giòn tươi non mềm.
“Ê?” Đệ chợt ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn thấy đôi đũa của Chu Cẩm Chu sắp rút về.
Tiểu gia hỏa ngây người, cái miệng nhỏ mở rộng.
Chu Cẩm Chu mỉm cười với đệ, rồi ăn miếng dưa chuột đệ gắp cho hắn.
Đôi mắt Chu Cẩm Niên cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở rộ như một đóa hoa: “Đa tạ ca ca!”
“Không cần khách khí, ta cũng phải cảm tạ… cảm tạ đệ đệ.”
Chu Cẩm Chu ngượng nghịu cười.
Thẩm Chỉ và Chu Trường Phong nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía Chu Cẩm Chu.
Chu Cẩm Chu thấy họ, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng gắp dưa chuột cho cả hai người. Phải rồi! Hắn suýt nữa thì làm sai.
Hắn giờ là người có cha mẹ rồi, không thể đối xử dày mỏng khác nhau, gắp thức ăn cho đệ đệ thì cũng phải gắp cho cha mẹ mới phải.
Thẩm Chỉ và Chu Trường Phong càng thêm ngẩn người.
Chỉ có Chu Cẩm Niên vui vẻ hớn hở, trong gia đình này, không ai mong ca ca trở nên tốt hơn đệ.
Đến nỗi, lúc uống cháo sau đó, thằng bé cứ nhìn Chu Cẩm Chu cười mãi, cười ngây ngô như một tiểu ngốc.
Dùng xong bữa sáng, Thẩm Chỉ liền vác giỏ tre rời khỏi nhà.
Nàng hôm qua đã không ra ngoài, vốn dĩ đã hẹn với vị đại nương kia sẽ mang Đào Lông đến, hôm nay không thể trì hoãn thêm được nữa.
Đi đường nhờ được xe bò, tới huyện thành, trời vẫn còn rất sớm, mặt trời chỉ vừa ló rạng.
Thẩm Chỉ hái một giỏ đầy Đào Lông, lại hái thêm một rổ nhỏ Xe Li Tử.
Bán Đào Lông xong, nàng định hỏi vị lão bà bà đã mua Đào Lông của mình xem có muốn mua Xe Li T.ử không.
Xe Li T.ử chính là thứ tốt, nàng dự định bán giá đắt hơn một chút.
“Ôi chao, Thiếu gia, người ăn một chút đi mà, người còn phải đọc sách, nếu không dùng bữa sáng sẽ bị đói đấy.”
“Tần thím, ta không muốn ăn mì, cũng không muốn ăn bánh bao, hay là thím lấy cho ta thêm một quả Đào Lông đi.”
Tần Cửu An ngồi bên án kỷ viết chữ, đối với bữa sáng, y chẳng có chút khẩu vị nào, mọi thứ đều ngấy mỡ.
Nghe vậy, Tần bà t.ử nhíu mày, vẻ mặt khổ não.
Không thấy động tĩnh, Tần Cửu An nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tần bà t.ử thở dài, “Thiếu gia, một mình người hôm qua đã ăn mấy quả rồi, vả lại Lão gia, Phu nhân cũng lấy đi không ít, tiểu thư và thiếu gia các phòng Nhị phòng, Tam phòng cũng lén ôm đi vài quả, giờ thì không còn một trái nào nữa.”
Tần Cửu An vừa nghe thấy đã gấp gáp, “Không còn một quả nào? Sao lại không còn một quả nào? Hôm qua chẳng phải mới mua rất nhiều sao? Cha mẹ, đường đệ đường muội bọn họ sao có thể ăn nhiều như thế?”
“Huống hồ, hôm qua thím không đi mua sao? Quên rồi à?”
Tần bà t.ử vội vàng giải thích, “Hôm qua trời đổ mưa, cô nương bán đào không tới, nên đã không mua được.”
Thấy Tần Cửu An nhíu chặt mày, Tần bà t.ử đau lòng nói: “Thiếu gia, người đừng vội, hôm nay trời có nắng, cô nương ấy đã hứa sẽ giao hàng cho tôi, hôm nay chắc chắn sẽ tới, tôi đi ra cổng chờ đây.”
Tần Cửu An lúc này mới khá hơn, “Được rồi, nhất định phải mua được đấy.”
Nhưng khi Tần bà t.ử sắp tới cửa hậu viện, cách một hành lang dài, đã thấy một tiểu nha hoàn của Nhị phòng đang nói chuyện gì đó với Thẩm Chỉ.
Tần bà t.ử sốt ruột đến mức trợn mắt phồng má, đám thiếu gia tiểu thư Nhị phòng này hôm qua vừa lấy đi không ít đào, hôm nay lại còn muốn đi trước bà, cướp hết đào đi sao?!
Không có cửa đâu!
Bà ta nhanh chân chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Thúy! Thúy nhi! Ngươi không được tranh với ta! Đào là ta đã đặt, là đặt cho Cửu An thiếu gia!”
