Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 418: Tiểu Bảo Bối Dính Người

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:14

Mấy đĩa bánh trôi, hoàn toàn không đủ cho bọn họ ăn.

Mỗi người ăn hết một chén, vẫn còn ánh mắt mong chờ nhìn Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ tặc lưỡi: “Ăn hết chén này là hết rồi. Chúng ta gói bánh trôi đến mỏi cả tay, còn mong được ăn no sao? Hơn nữa, lát nữa còn phải dùng cơm trưa nữa.”

Nàng vừa nói vậy, mọi người mới ngượng ngùng đặt chén đũa xuống.

Tuy nhiên, tuy lười gói bánh trôi, nhưng sau khi ăn trưa xong, đến buổi chiều mọi người không có việc gì làm, vây quanh lò sưởi ngồi nghỉ, chỉ ăn đồ ăn vặt cũng không được. Thế là Thẩm Chỉ đã nấu một nồi canh bánh trôi rượu nếp cho mọi người.

Ai nấy ăn xong đều cười tít mắt.

Lam Nguyệt ở ngoài quân doanh đã lâu, ngày ngày chỉ ăn cơm trong quân, món ăn khó nuốt không tả nổi. Lần này trở về, chỉ cần là đồ Thẩm Chỉ làm, nàng đều thấy là mỹ vị nhân gian, ăn rất ngon miệng.

Món bánh trôi rượu nếp này càng khiến nàng tâm đắc, ngon quá chừng!

Vị rượu nếp ngọt ngào, thoảng hương rượu thoang thoảng, bánh trôi mềm dẻo, hai hương vị hòa quyện vào nhau, thật sự ngon không gì sánh được.

Ăn hết một nồi bánh trôi rượu nếp, trong nồi còn sót lại nước rượu nếp. Chu Cẩm Niên chạy lóc cóc vào bếp lấy ra mấy quả trứng gà.

Hắn cũng rất giỏi mày mò chuyện ăn uống. Hắn đập trứng vào nước rượu nếp, đặt lên lò tiếp tục nấu.

Chẳng mấy chốc, một nồi canh trứng rượu nếp đã ra lò.

Mấy huynh đệ bọn họ mỗi người ăn một bát, vừa thơm vừa ngon, ngay cả Tiểu Đoàn T.ử nhỏ nhất cũng được chia một phần.

Tiểu Đoàn T.ử lúc nãy được đút cho một ngụm nước rượu nếp, ngọt lịm, nàng thích vô cùng.

Giờ phát hiện cả chén canh trứng rượu nếp nhỏ này đều là của mình, nàng càng vui mừng khôn xiết. Bàn tay nhỏ bé ôm cổ Chu Trường Phong, cái miệng nhỏ nhắn hôn mấy cái lên mặt cha nàng.

“Cha ơi ~ Cha ơi ~”

Chu Trường Phong một tay ôm nàng, tay kia bưng chén canh trứng rượu nếp thổi nguội.

Hiện tại còn quá nóng, căn bản không dám đút cho nàng ăn.

Nhưng Tiểu Đoàn T.ử lại nôn nóng, cứ như tám trăm năm chưa được ăn cơm vậy, khiến Chu Trường Phong cũng phải chịu thua nàng.

“Ngoan bảo, sao con cứ nhằm vào một mình cha mà quấn quýt? Cha vừa phải ôm con, lại vừa phải đút con ăn, con ngoan ngoãn một chút được không? Đợi nguội rồi sẽ ăn được ngay thôi.”

Thấy hắn quả thực không xuể, Thẩm Chỉ động lòng từ bi: “Hay là để ta ôm con bé.”

Chu Trường Phong lắc đầu, không cần đâu.

Ôm con gái, đút con gái ăn, đối với hắn mà nói chính là gánh nặng ngọt ngào, tuy miệng than phiền, nhưng trong lòng lại thích vô cùng.

Thẩm Chỉ trợn mắt trắng, từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ cảm thấy thương hại hắn nữa!

“Cha!”

Tiểu Đoàn T.ử hoàn toàn không chờ được nữa.

Chu Trường Phong ôm nàng ngồi lên đùi, giữ chặt nàng lại, rồi cầm thìa nhỏ múc một muỗng canh trứng rượu nếp thổi hai cái, đút cho nàng.

Tiểu Đoàn T.ử há to miệng, vội vàng ăn vào.

Vị ngọt của rượu nếp và trứng gà vừa vào miệng, đôi mắt to tròn của nàng tức khắc híp lại thành một đường chỉ, ngon đến mức khiến nàng ngây ngất.

Chu Trường Phong khẽ cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, nhéo nhéo búi tóc nhỏ trên đầu nàng: “Canh trứng rượu nếp cha đút cho con có ngọt hơn không? Ngon chứ?”

“Ngon!”

Giọng nói non nớt mềm mại, khiến lòng Chu Trường Phong vô cùng vui sướng.

Chẳng mấy chốc, một chén canh trứng rượu nếp đã được Tiểu Đoàn T.ử chén sạch.

Nàng cũng đã no, tự mình lau miệng, rồi vươn người tới hôn Chu Trường Phong.

Đây là phần thưởng nàng dành cho cha nàng!

Nhìn cảnh cha con bọn họ dính nhau như keo, mấy nam nhân trưởng thành đều thấy miệng co giật liên hồi.

Nhưng trong lòng quả thực hâm mộ.

Đặc biệt là Võ Nhai và mấy người kia, giờ phút này cũng muốn cưới một người vợ, sinh một đứa con rồi.

Hôm nay đã là mùng một Tết. Lam Lập và Lam Nguyệt về nhà vào buổi chiều.

Võ Nhai cùng mấy người kia cũng trở về nhà của mình.

Trong nhà thoáng chốc vắng hẳn đi mấy người, tuy nhiên, Ngưu Ngưu và Thạch Đầu cùng đám trẻ con lại kéo đến vào buổi tối.

Nói là đến chúc Tết, nhưng bọn chúng không đến vào buổi sáng mà lại đến vào buổi tối, rõ ràng là muốn ở đây ăn ké bữa cơm.

Ai mà không biết cơm dì Thẩm Chỉ nấu là ngon nhất cơ chứ?

Thật ra cha mẹ bọn chúng đã muốn bọn chúng đến từ sáng, nhưng bọn chúng thông minh lắm, không chịu đến!

Hơn nữa, sau khi đến còn định ngủ lại đây. Bọn chúng đã mấy ngày không được ngủ trên giường gỗ rồi, nhớ lắm.

Nghe thấy tiếng đập cửa của bọn chúng, Chu Cẩm Chu vội vàng ra mở cửa.

Ngay khi cửa mở, một cục tròn trịa lăn thẳng vào.

“Chu Chu cữu!”

Tiểu Bảo dính người như một viên bánh trôi mềm, ôm chặt hắn không chịu buông tay: “Ta đến chúc Tết cậu đây!”

Thằng bé vội vàng lấy bánh ngọt và kẹo trong túi ra: “Đây là đồ ăn vặt nương và ông bà ngoại mua cho ta, ta đều để dành cho cữu đó!”

Móc hết túi bên trái, lại móc túi bên phải.

Trong chớp mắt, trong lòng Chu Cẩm Chu đã chất đầy một đống đồ ăn vặt.

Đôi mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh, cười khúc khích nhìn hắn.

Ngưu Ngưu nhìn mà thấy lòng chua chát: “Chu Chu, ta thực sự cảm thấy thằng nhóc này không phải con nhà ta nữa rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến cậu, có đồ ăn ngon cũng để dành cho cậu. Sáng nay ta dỗ dành mãi mà nó cũng không chịu chia cho ta một viên kẹo!”

Cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo bĩu ra cao ngất: “cữu! Ta đâu có không chia cho cữu? Tự cữu có mà, tại sao lại đòi của ta? Cậu đúng là kỳ lạ nha! Ta còn chưa đòi cữu chia cho ta nữa!”

Ngưu Ngưu tức đến bật cười, nhéo mạnh má thằng bé một cái: “Tiểu Bảo, ngươi thật là chọc tức ta mà!”

“Hừ!”

Tiểu Bảo lườm hắn, sau đó lại ôm chặt lấy Chu Cẩm Chu: “Chu Chu cữu, ta nhớ cữu quá chừng~ Mấy ngày nay cữu có nhớ ta không? Ta mấy ngày rồi không đến tìm cữu, cậu cũng không đến tìm ta~”

Thằng bé nũng nịu đầy vẻ tủi thân.

Chu Cẩm Chu cười híp mắt xoa đầu nó: “Xin lỗi nha, mấy ngày nay cữu cũng rất bận, sau này cữu sẽ thường xuyên đến tìm con, được không?”

“Ừm! Vậy phải nói lời giữ lời nha!”

“Nói lời giữ lời.”

“Chậc chậc chậc…”

Chu Cẩm Niên ngậm một viên kẹo sữa, khoanh tay đứng tựa vào tường, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Đây là tiểu yêu tinh dính người từ đâu đến thế này? Lại đến nhà người khác tranh giành ca ca sao?”

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ khẽ mấp máy: “Niên Niên cữu~”

“Gọi nghe chẳng tình nguyện chút nào, đồ nhóc con!” Chu Cẩm Niên nhét một viên kẹo vào miệng nó: “Các ngươi đừng đứng chắn ở cửa nữa, mau vào đi.”

Tiểu Bảo ăn kẹo sữa, má phúng phính, thân mật khoác tay Chu Cẩm Chu, vừa đi vừa đung đưa vào nhà.

“Chu Chu cữu, ta đến chúc Tết, còn mang rất nhiều đồ ăn ngon cho các cữu! Cữu chắc chắn sẽ thích!”

Thấy nó vẫn còn đang lấy lòng Chu Cẩm Chu, Ngưu Ngưu đi theo phía sau, tay xách hai giỏ lớn đựng đầy đồ, mắt trắng dã gần như muốn lật lên trời.

Đem đồ đến tặng cho người ta, mà ngươi không thấy tự mình xách lấy một lần nào!

Hơn nữa, đó cũng chẳng phải đồ ngươi tự mua! Suốt ngày chỉ biết khoác lác, nói những lời to tát!

Thằng nhóc con này cũng chẳng biết học từ ai nữa!

Hắn thở dài.

Thạch Đầu và Tam Nha che miệng cười không ngừng, bọn chúng thích nhìn Ngưu Ngưu bị trêu chọc nhất!

Nhìn Tiểu Bảo bé tí mà suốt ngày trèo lên đầu Ngưu Ngưu bắt nạt hắn, bọn chúng cảm thấy rất hả hê.

Đặt đồ xuống, Ngưu Ngưu nặng nề thở phào một hơi, mệt c.h.ế.t hắn rồi, nặng quá chừng!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.