Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 516: Toàn Văn Hoàn
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:28
Đợi trời ấm áp, Đại An Đế cho người xây phủ công chúa bên ngoài cung, còn để Trường Ninh và Tống Hoài thành thân.
Cha mẹ thành hôn, Nguyên Bảo vui đến phát điên.
Trước đây thằng bé chưa từng được cha mẹ yêu thương, chỉ biết ngưỡng mộ người khác, giờ đây chính mình cũng có cha mẹ, liền trở nên đắc ý.
Chu Trường Phong và Thẩm Chỉ trở về Bắc Dương không lâu sau Tết.
Thế nên, chỉ còn lại ba tiểu gia hỏa nhà họ Chu ở lại kinh đô đọc sách.
Thấy cha mẹ họ đã đi, khi Nguyên Bảo đến tìm chơi, còn thở dài vì họ.
“Chu Chu ca ca, Niên Niên ca ca, Mộc Mộc ca ca, các huynh cũng đừng quá buồn. Giống như Nguyên Bảo đây này, trước kia Nguyên Bảo cũng không có cha mẹ, bây giờ, chẳng phải cha mẹ ngày nào cũng ở bên Nguyên Bảo sao?”
Thằng bé ra vẻ nghiêm túc vỗ vỗ cánh tay họ: “Các huynh cũng đừng quá buồn, đừng quá hâm mộ Nguyên Bảo, sau này cha mẹ các huynh cũng sẽ trở về thôi.”
Chu Cẩm Niên nhe răng: “Nguyên Bảo, ta cảm thấy ta hơi muốn đ.á.n.h đệ.”
“Ẹc~” Nguyên Bảo bỗng cảm thấy viên kẹo sữa trong tay chẳng còn vị ngọt nữa: “Vì… vì sao vậy?”
“Vì ghét tất cả những kẻ khoe khoang trên đời này!”
Nguyên Bảo chậc chậc lưỡi: “Nhưng mà… nhưng mà Nguyên Bảo đâu phải…”
“Đệ còn không phải ư?!”
Phát hiện mình sắp bị đánh, thằng bé vội vàng đứng dậy: “Huynh không được đ.á.n.h Nguyên Bảo! Không được đ.á.n.h nha!”
“Nguyên Bảo có cha mẹ!”
“Cha mẹ đó! Hung dữ lắm! Họ sẽ giúp Nguyên Bảo đ.á.n.h người! Ai bắt nạt Nguyên Bảo, kẻ đó tiêu đời!”
“Cha ta là tướng quân! Lợi hại lắm nha!”
Lần này, không chỉ Chu Cẩm Niên, ngay cả Chu Cẩm Chu và Mộc Mộc cũng đứng dậy.
Họ nắm chặt nắm đấm, xoay xoay cổ tay.
Chu Cẩm Chu: “Nguyên Bảo, hôm nay không đ.á.n.h đệ một trận, ta không ngủ được!”
Mộc Mộc: “Ta cũng vậy! Chỉ mình đệ có cha mẹ thôi à! Đồ khoe khoang! Đệ tiêu đời rồi!”
Thấy tình thế không ổn, Nguyên Bảo vội vàng bỏ chạy.
“A a a!!! Các ca ca muốn đ.á.n.h Nguyên Bảo rồi!”
“Cứu mạng nha!”
“Cha! Nương! Cứu Nguyên Bảo với! Khẩn cấp lắm rồi!”
Nhìn Nguyên Bảo bị đuổi chạy toán loạn, Tiểu Thái t.ử bất lực lắc đầu.
Tiểu gia hỏa này đáng lẽ nên bị dạy dỗ từ lâu rồi, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt chàng, cứ như thể người khác không có cha mẹ vậy.
Cuối cùng, Nguyên Bảo cũng không nhận được sự giúp đỡ từ cha mẹ, vì họ đang bận rộn chuyện hôn lễ, tạm thời không rảnh để ý đến nó.
Thằng bé bị giữ lại đ.á.n.h cho một trận vào mông, ba anh em nhà họ Chu mới miễn cưỡng nguôi giận.
Bị đánh, tiểu gia hỏa lại có cơ hội làm nũng. Nó ôm m.ô.n.g nhỏ, tập tễnh bước đến trước mặt cha mẹ.
“Cha… nương… oa oa… Nguyên Bảo bị các ca ca đ.á.n.h rồi, m.ô.n.g Nguyên Bảo đau quá… oa oa oa…”
Tống Hoài và Trường Ninh nhìn nhau, đều thấy bất lực.
Mắt Trường Ninh chỉ bị khói hun, nên sau khi nhỏ vài ngày nước suối Linh Tuyền là đã khỏi rồi. Còn vết thương trên mặt Tống Hoài quá nghiêm trọng, hiện tại vẫn phải đắp t.h.u.ố.c mỗi ngày, nhưng vết sẹo đã mờ đi chút ít.
Trường Ninh nhìn tiểu đoàn t.ử nghịch ngợm nhà mình, không biết phải làm sao, rõ ràng thằng bé chẳng có giọt nước mắt nào.
“Mông nhỏ bị đ.á.n.h hả?”
“Vâng vâng!” Nguyên Bảo cố sức gật đầu: “Đau lắm đau lắm!”
Thằng bé vội vàng tụt quần: “Nương thân… cha… nhìn nè! Mông Nguyên Bảo đều đỏ hết rồi!”
Hai người nhìn thoáng qua, rõ ràng trắng nõn nà! Chỗ nào đỏ chứ, tiểu gia hỏa này lại nói dối trắng trợn.
Tống Hoài bế nó lên, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ: “Nguyên Bảo của chúng ta chịu khổ rồi, cha thương c.h.ế.t đi được.”
Khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Nguyên Bảo rất kiên cường, đau cũng không sợ!”
“Ngoan thật! Cha thích con lắm.”
Nói xong, Tống Hoài nhìn Trường Ninh, nháy mắt với nàng. Trường Ninh mỉm cười, phụ họa theo: “Đúng vậy, bảo bối của chúng ta thật đáng thương! Nương thân cũng đau lòng vô cùng.”
Hai người biết tiểu gia hỏa này đang nghĩ gì, đương nhiên sẵn lòng dỗ dành nó.
Nguyên Bảo vui vẻ hôn cha, rồi lại hôn nương thân.
Ba anh em nhà họ Chu và Tiểu Thái t.ử lén nhìn thấy thằng bé vui vẻ như thế, tuy ghét bỏ, nhưng trong lòng cũng thấy vui…
Lại một năm nữa trôi qua.
Dân chúng Đại An đều trồng được khoai tây, vụ thu hoạch khoai tây bội thu giúp mọi người đều có đủ cơm ăn, đón năm mới sung túc.
Mùa đông đến, trước đêm giao thừa, ba đứa trẻ nhà họ Chu mong chờ Chu Trường Phong và Thẩm Chỉ trở về đón Tết cùng mình.
Tuy nhiên, năm nay khác năm ngoái.
Có rất nhiều người đến. Hai nhà họ Trương, họ Lý đều đến, Thạch Đầu, Ngưu Ngưu bọn họ chưa từng đến kinh đô, họ cũng nhớ mấy người bạn tốt này, người lớn nghĩ nên dẫn họ đến thăm bạn bè, cũng là để mở mang tầm mắt.
Chu Cẩm Chu bọn họ đã nhận được tin, sáng sớm đã mặc quần áo ấm áp, tròn quay đứng đợi ở cửa nhà.
Cuối cùng, vài chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng viện.
“Cữu cữu!”
Tiểu Bảo nhảy xuống xe ngựa đầu tiên.
“Chu Chu! Niên Niên! Mộc Mộc!”
Thạch Đầu bọn họ theo sát phía sau.
Chẳng mấy chốc, một đám tiểu gia hỏa ôm chầm lấy nhau.
Họ ôm nhau một lát, rất nhanh sau đó các vị đại nhân cũng bước xuống xe.
Ba tiểu quái vội vàng chạy tới, "Phụ thân!"
"Mẫu thân! Gia gia nãi nãi!"
Chu Trường Phong và Thẩm Chỉ xoa đầu bọn chúng.
"Ngoan lắm."
Phát hiện phía sau còn một cỗ xe ngựa nữa, ba tiểu quái không nhịn được nghiêng đầu nhìn ngó.
"Ai ở trong xe ngựa phía sau vậy ạ?"
Bọn chúng vội vã bước tới.
Vừa đi đến cạnh xe ngựa, đã nhìn thấy một bóng dáng màu lam.
Rất nhanh, màn xe được vén lên.
"Cửu tẩu tẩu!!"
Mấy tiểu quái ngây ngẩn cả người! Mọi người không hề nói với chúng rằng nàng sẽ tới!
Lam Nguyệt cười híp mắt nhìn bọn chúng, "Ôi chao, lớn rồi, cao lên nhiều rồi."
"Cửu tẩu tẩu! Mau xuống đi!"
Chu Cẩm Niên kéo tay nàng muốn lôi xuống, nhưng động tác của Lam Nguyệt lại vô cùng cẩn trọng.
Chu Cẩm Niên hơi khó hiểu.
Còn Chu Cẩm Chu và Mộc Mộc đã phát hiện ra điều khác thường.
Chu Cẩm Chu: "Cửu... Cửu tẩu tẩu... bụng của tẩu... bụng... lớn quá..."
Chu Cẩm Niên sững sờ.
Mộc Mộc: "Cửu tẩu tẩu... hoài... m.a.n.g t.h.a.i rồi sao?!"
"Ừm, đúng vậy." Lam Nguyệt vừa dứt lời, phía sau nàng lại duỗi ra một bàn tay, dịu dàng ôm lấy eo nàng.
Ngay sau đó, một gương mặt tuấn tú quen thuộc đập vào mắt.
Ba tiểu quái mở to hai mắt.
"Cửu ca ca!!"
"Cửu ca ca!!"
Tần Cửu An nở một nụ cười rạng rỡ, "Đã lâu không gặp."
Ba tiểu quái nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Cửu ca ca..."
Tần Cửu An đỡ Lam Nguyệt xuống xe ngựa, ba tiểu quái lập tức ôm chầm lấy hắn.
"Cửu ca ca... ô ô ô... ca khỏe rồi... thật tốt quá!"
"Cửu ca ca! Ô ô ô..."
Tần Cửu An dùng bàn tay còn lại xoa đầu bọn chúng, "Ngoan."
Hắn nghiêng đầu nhìn Lam Nguyệt, đáy mắt mang theo nét dịu dàng vương vấn.
Lam Nguyệt vành mắt đỏ hoe, nở nụ cười.
Thẩm Chỉ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn những người khác bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm xúc, mọi người đều bình an vô sự, và sau này, tất cả bọn họ cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Toàn văn hoàn
