Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 41
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:56
Ngay cả trong tay tiểu gian thương cũng ôm một bó hoa, hình như còn cùng kiểu với bó trên tay cậu.
Lúc này, Nhậm Áo Thiêm vốn lạnh lùng không lên tiếng cũng chú ý tới ánh mắt của Đoàn Chu Luật, cố ý ôm bó hoa vào trong lòng: “Cậu tớ cho tớ, không cho cậu.”
“Tớ cũng có nhé.” Đoàn Chu Luật cũng không chịu thua kém, cậu cúi đầu nhìn hoa của mình, hứ một tiếng: “Của tớ nhiều hoa hơn của cậu.”
Nhậm Áo Thiêm nhanh chóng nhìn hoa của cả hai, phát hiện hoa của mình quả thực có ít hơn của Đoàn Chu Luật một bông, tức giận tới mức mắt trợn to.
Nhậm Dương bị kẹp ở giữa, sợ hai đứa nhỏ cãi nhau liền nhanh chóng khuyên giải: “Không sao, không sao, chỉ là một bông thôi mà.”
“Không thèm cãi với cậu.” Nhậm Áo Thiêm quay đầu đi, không muốn nói chuyện với luật sư nhỏ xấu xa kia, nắm đ.ấ.m âm thầm siết chặt, âm thầm ghi thù trong lòng.
Hai đứa nhỏ không thèm để ý đến nhau, ba người họ đứng đợi kết quả cuộc thi sau sân khấu.
Sau khi tất cả mọi người thi xong, ban giám khảo sẽ tổng kết kết quả và xếp hạng, sau đó công bố kết quả ngay tại cuộc thi.
MC: “Đạt giải nhất, Đoàn Chu Luật.” Đoàn Chu Luật bước lên bục nhận giải, cầm lấy giấy chứng nhận và cúp giải thưởng.
Sau khi nhận giải về sau sân khấu, Đoàn Chu Luật còn cố ý ôm cúp giải thưởng đến trước mặt Nhậm Áo Thiêm khoe khoang: “Tớ đứng hạng nhất.”
Nhậm Áo Thiêm đầy hận thù không thèm để ý, vùi đầu vào lòng Nhậm Dương.
Nhậm Dương vừa xoa đầu cháu trai vừa không quên khen ngợi Đoàn Chu Luật: “Thiên tài nhí số một piano!”
Đoàn Chu Luật trên tay đầy ắp cúp, giấy chứng nhận, và cả hoa nữa.
Nhậm Dương nhìn xung quanh hỏi: “Người nhà em không đến à?”
Lúc nãy anh ở khán phòng, không thấy người nào có thể là bố mẹ của Đoàn Chu Luật, thậm chí ở cánh gà cũng không thấy, ngoài giáo viên dẫn dắt ra thì chỉ có mình Đoàn Chu Luật.
Đoàn Chu Luật lắc đầu: “Họ đều bận cả.”
Nhậm Dương còn tưởng bố mẹ Đoàn Chu Luật bận quá nên không tới, nên anh hỏi tiếp: “Vậy chút nữa em định về thế nào? Có người tới đón chưa?”
Đoàn Chu Luật nói: “Có dì sẽ tới đón em.”
Nhậm Dương gật đầu, trong lòng có chút yên tâm.
Cho đến khi Đoàn Chu Luật được giáo viên dẫn đi, Nhậm Dương cũng đưa cháu trai mình về.
Trên đường về, cháu trai cứ nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay mình không rời, cậu bé lẩm bẩm: “Con bị thiếu một bông hoa.”
Nhậm Dương không còn cách nào khác, cho đến khi về đến tầng dưới nhà mình, thấy hoa dại mọc xung quanh bồn hoa gần tầng một, anh bèn đi tới hái hai bông hoa dại nhỏ màu trắng, cắm vào bó hoa của Nhậm Áo Thiêm, anh hỏi: “Bây giờ đã được chưa?”
Nhậm Áo Thiêm lạnh lùng gật đầu, cuối cùng cũng hài lòng.
—
Nhà họ Đoàn.
Đoàn Chu Luật được bảo mẫu đón về cũng đã đến giờ ăn tối rồi.
Giấy chứng nhận và cúp giải thưởng để ở chỗ bảo mẫu, Đoàn Chu Luật ôm bó hoa đi vào cửa, nhìn thấy ông nội đang ở phòng khách.
“Ông nội!” Đoàn Chu Luật vội vàng chạy tới: “Cuộc thi hôm nay cháu đứng nhất đấy!”
Ông lão thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu, ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào số liệu của công ty trên máy tính bảng, gật đầu đáp: “Sau này ông sẽ sắp xếp lại các lớp học sau giờ học lần nữa, lớp piano buổi chiều sẽ chuyển thành lớp toán học.”
Đoàn Chu Luật vẫn ngoan ngoãn đợi, cậu muốn ông nội nói thêm vài câu nữa, muốn ông nội khen ngợi mình.
Nhưng cậu đã đợi rất lâu rồi nhưng ông nội vẫn không nói câu nào.
Cho đến khi ông lão lơ đãng liếc nhìn, thấy Đoàn Chu Luật vẫn đứng bên cạnh, trên tay đang ôm một bó hoa.
Bó hoa trông rất rẻ tiền, chỉ là một bó hoa giả làm từ nhựa và bao bì rác, không phù hợp với căn biệt thự sang trọng này chút nào.
Ông lão cau mày: “Hoa ở đâu vậy?”
“Cuộc thi… tặng ạ…”
Đoàn Chu Luật cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, ông lão không nghe rõ, chỉ nghe được mấy từ quan trọng.
Ông lão cũng lười hỏi lại, ông chỉ đứng dậy nói: “Vứt đi rồi đi rửa tay ăn cơm.”
Bảo mẫu tiến tới lấy bó hoa trong tay Đoàn Chu Luật, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thiếu gia, đã đến giờ ăn cơm rồi.”
Đoàn Chu Luật ngây người được quản gia đưa đến phòng ăn.
Còn bó hoa nhựa rẻ tiền kia bị bảo mẫu tuỳ tiện ném vào thùng rác.
…
Cúp giải thưởng và giấy chứng nhận được bảo mẫu cẩn thận cất giữ, thư phòng tầng một có hẳn một tủ trưng bày riêng, bên trong chứa đầy các loại giải thưởng mà Đoàn tiểu thiếu gia đã giành được.
Thứ duy nhất đang lưu giữ là giấy chứng nhận và cúp giải thưởng, còn bó hoa giả đã bị vứt đi, ngoại trừ Đoàn tiểu thiếu gia thì không ai để ý cả.
Trong phòng ăn, Đoàn Chu Luật ngoan ngoãn dùng bữa, sau khi thấy ông nội lên tầng rồi, cậu lập tức bỏ đũa xuống, chạy đến bên thùng rác.
Nhưng rác đã được người giúp việc thu dọn rồi, trong thùng rác trống rỗng, bó hoa cũng không còn nữa.