Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 44
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:56
Ở cửa, Nhậm Dương thấy chiếc xe đã đi xa, lúc này mới quay người đi vào tiệm bánh.
Cửa tiệm yên tĩnh, Nhậm Dương quay về quầy thu ngân vừa sắp xếp hóa đơn vừa tám chuyện cùng đồng nghiệp: “Bây giờ đồng hồ cho trẻ em có đắt không?”
Anh nhìn thấy cả hai bạn nhỏ đều đeo đồng hồ, cảm thấy rất tiện lợi, có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện về nhà.
Đồng nghiệp: “Còn tuỳ cậu muốn mua loại nào, vài trăm vài nghìn đều có.”
“Em muốn mua cho cháu em một cái.” Nhậm Dương suy xét một lúc rồi lên trên mạng tra, rẻ cũng có, đắt cũng có.
Vì là cho trẻ em sử dụng nên không thể mua loại quá rẻ, chất lượng cũng phải đảm bảo, nhưng đắt quá lại không mua nổi. Cuối cùng Nhậm Dương chọn một chiếc đồng hồ giá cả tầm trung, hơn ba trăm tệ.
Hiện tại trung bình một ngày công của anh là một trăm, mà anh mới đi làm được nửa tháng, không phải làm fulltime, chắc sẽ nhận được tầm một nghìn năm trăm tệ, nên anh mua cho cháu trai đồng hồ trẻ em trước.
Lương vẫn chưa được nhận nhưng Nhậm Dương đã nghĩ tới sẽ tiêu như thế nào rồi.
Tháng đầu tiên mới bắt đầu, mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng từ tháng sau dần dần mọi thứ sẽ tốt hơn, đến khi nghỉ hè, anh sẽ đưa cháu trai đi học hè ở lớp phía nam thành phố, vừa rẻ vừa gần nhà.
Việc đi học hằng ngày trong thành phố rất bất tiện, chỉ mỗi việc đi lại thôi đã mất hai ba tiếng đồng hồ rồi. Người lớn đi làm thì không sao, đi lại xa vẫn có thể chấp nhận được, nhưng trẻ con lại khác, đi học gần nhà vẫn sẽ tốt hơn.
Nhậm Dương tranh thủ lười biếng trong giờ làm, anh dự tính tiền lương tháng này sẽ mua một chiếc đồng hồ trẻ em, mua một chiếc chảo rán vừa túi tiền, số tiền còn lại dùng để chi tiêu hằng ngày.
Số tiền lương một nghìn năm trăm tệ được tính toán rõ ràng, Nhậm Dương đã cất dọn sẵn đồ đạc, đột nhiên bị thợ bếp bánh chặn lại.
“Tiểu Dương, Triệu Phàn đâu?” Trong tay anh Đại Trang đang cầm một chiếc bánh kem to nhìn quanh một vòng, không thấy ai trong tiệm cả: “Bánh kem khách đặt cậu ấy quên lấy rồi, cậu ấy phải mang đến đó chứ.”
Triệu Phàn là người giao hàng của cửa tiệm, đơn đặt hàng đều do cậu ấy giao.
“Chắc cậu ấy vẫn đang đi giao hàng nhỉ?” Nhậm Dương không chắc lắm, nên anh đã gọi điện cho Triệu Phàn để nói chuyện bánh kem.
Trong điện thoại, Triệu Phàn vội vàng nói: “Xin lỗi, em quên mất vẫn còn bánh kem… Em vẫn còn phải giao hàng nữa, một tiếng rưỡi nữa chắc chưa về được.”
Nhậm Dương nhìn vào màn hình máy tính, mấy đơn hàng phía sau đã được giao, chỉ còn đơn bánh kem sinh nhật này.
Vị khách đặt chiếc bánh này từ mấy ngày trước rồi, chiếc bánh kem có giá bốn trăm tệ, cộng thêm phí giao hàng, tổng cộng hơn năm trăm tệ, thời gian giao hàng dự kiến là chiều nay.
Nhậm Dương nói: “Anh nhìn ở đây các đơn hàng đã được giao rồi, bao giờ em mới quay lại?”
“Ai da, anh Nhậm, bây giờ em thật sự không tiện, đã ở xa lắm rồi không thể quay lại được, anh giúp em giao đơn này nhé.”
“Anh làm sao giao được? Anh đã giao bánh kem bao giờ đâu.” Nhậm Dương bị làm khó.
“Chỉ cần phóng xe qua đó thôi, đến lúc đó phí giao hàng đều là của anh, em cúp máy trước nhé.” Triệu Phàn cười cợt rồi cúp máy.
Nhậm Dương nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi liền thấy đau đầu.
Triệu Phàn lại trốn việc, bánh kem chỉ có thể tìm người khác giao thay thôi, vậy nên Nhậm Dương hỏi đồng nghiệp: “Mấy anh có ai rảnh không? Giúp em giao chiếc bánh này đi, phí giao hàng đều tính cho anh.”
Mấy nhân viên trong tiệm đều nhìn nhau, không ai muốn nhận.
“Bánh kem khó giao lắm… không có xe, còn phải bắt xe đi giao nữa…”
Nhân viên cũ của tiệm đều biết đơn bánh kem rất khó giao nên đều không muốn đi. Anh Đại Trang còn phải nướng bánh mì, phải canh lò nướng nên cũng không có thời gian.
Cuối cùng không còn cách nào khác, thời gian không thể cứ thế trôi qua được, Nhậm Dương chỉ đành tự đi giao.
Đơn hàng này là bánh kem hình động vật, đã được để đông từ trước, sau khi anh Đại Trang đóng gói xong, anh ấy cho bánh kem vào túi giữ nhiệt với rất nhiều túi đá, anh nhắc nhở Nhậm Dương: “Sau khi giao đến, em phải kiểm tra trước đã, chắc chắn bánh không có vấn đề gì mới đưa cho khách.”
Nhậm Dương xách túi, vẫy một chiếc xe tới, phí gọi xe là hơn mười tệ, Nhậm Dương trên đường đi cứ ôm khư khư chiếc túi, rất cẩn thận, bảo vệ rất tốt chiếc túi.
Sau khi đến địa chỉ giao hàng, Nhậm Dương tìm số nhà, đứng trước cửa nhà xác nhận tình trạng chiếc bánh kem, kem không bị chảy, các góc của chiếc bánh không bị va đập, hoàn hảo.
Sau khi xác nhận xong, Nhậm Dương cho lại vào hộp, gõ cửa.
Rất nhanh, cửa lớn được mở ra, sau cánh cửa là một người phụ nữ tóc ngắn khoảng hơn ba mươi tuổi.
Nhậm Dương đoán người này có lẽ là người đặt đơn - chị Vương, anh liền giao chiếc bánh ra: “Chị Vương xin chào, bánh của chị đây.”