Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Niên Đại - Chương 67: Không Tìm Thấy (2)
Cập nhật lúc: 23/12/2025 22:04
Giờ họ cũng coi như là đồng nghiệp, Tô Niệm Niệm thấy cách gọi “đồng chí Tô” nghe xa cách quá, mà tiếp tục gọi anh là “chú” thì lại có vẻ không được lễ phép, nên liền đổi cách xưng hô.
Từ “chú” đổi thành “anh”, Trần Lương bất giác cong môi cười, đáp lại:
“Ừ… được, Tiểu Niệm.”
Về khẩu vị của từng người trong nhà họ Thẩm, bốn người bốn kiểu khác nhau. Trần Lương đưa cho Tô Niệm Niệm một tờ giấy liệt kê sở thích ăn uống và những điều kiêng kỵ của mọi người, bảo cô phải học thuộc để tránh những rắc rối không cần thiết sau này.
Tô Niệm Niệm liếc sơ qua một lượt, trong lòng đã nắm được đại khái.
Vì là ngày đầu đi làm, món ăn cho bữa tối chỉ có thể chọn từ những nguyên liệu có sẵn trong bếp.
Cô lấy ớt xanh, cà tím, cà chua… nấu một nồi “hầm thập cẩm kiểu Đông Bắc”.
Để tăng hương vị, cô còn cho vào một chút quế.
Sau khi tiếp khách xong, Thẩm Thanh Viễn biết Tô Niệm Niệm đã đến làm việc thì rất vui, nhìn thấy bữa tối cô nấu lại càng vui hơn, đến cả cơm cũng ăn nhiều hơn ngày thường một bát.
Dì Giang ngồi bên bàn ăn, thấy ông cụ ăn ngon lành như vậy thì bĩu môi không phục, thầm nghĩ, đồ mình nấu trước giờ có thấy ông ấy thích đến thế bao giờ đâu.
Trong lòng không thoải mái, bà không nhịn được nhắc nhở:
“Ông ăn ít thôi, ăn nhiều quá tối ngủ dạ dày sẽ khó chịu đấy.”
Thẩm Thanh Viễn nâng mắt lên, thấy bà lại múc thêm cho mình một bát cơm nữa, suýt thì bị chọc cười:
“Bà đừng chỉ lo cho tôi, tuổi hai ta xấp xỉ nhau, sao tôi thấy bà ăn còn nhiều hơn tất cả mọi người thế?”
“……”
Dì Giang lập tức bị phản bác đến cứng họng. Nhìn bát cơm vừa múc xong, ăn cũng không xong mà không ăn cũng chẳng được, cuối cùng do dự hồi lâu vẫn là ăn.
Người ta nói rồi, ăn cơm mà không tích cực thì tư tưởng có vấn đề.
Chỉ vì một câu nói mà bỏ cơm thì đâu phải phong cách làm người của bà! Dù sao bà cũng sẽ không thừa nhận rằng cơm này thật sự ngon hơn cơm mình nấu…
Tô Niệm Niệm ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại của họ suýt nữa thì bật cười. Đến khi bữa tối kết thúc, khóe miệng cô vẫn còn vương nụ cười.
Đêm đó là đêm hạnh phúc nhất kể từ khi cô xuyên không đến đây. Nghĩ đến việc ông ngoại ở ngay tầng dưới, ngay cả giấc mơ của cô cũng ngọt ngào…
Mỗi dịp lễ tết lại càng nhớ người thân.
Tết Trung Thu hằng năm được xem là ngày lễ lớn thứ hai của Hoa Quốc, chỉ sau Tết Nguyên Đán.
Tô Niệm Niệm hơn năm giờ sáng đã dậy. Nhiệm vụ hôm nay của cô là đi mua rau, nấu một bữa cơm đoàn viên, cố gắng để mỗi món ăn đều hợp khẩu vị với từng người.
Cô còn chưa biết gần đây chỗ nào có chợ, chỉ có thể đi hỏi dì Giang. Dì Giang không dám nói là mình không biết, nhưng cũng chẳng muốn dễ dàng làm lợi cho cô, bèn viết lên giấy tên một khu chợ cách đây tận mười cây số rồi nói:
“Rau ở chợ này là ngon và tươi nhất, cháu mau đi đi~”
Nhận tờ giấy, Tô Niệm Niệm nói một câu “Cảm ơn” rồi không hỏi thêm gì nữa.
Khu đại viện này thuộc kiểu yên tĩnh giữa chốn đông đúc, xung quanh trường học, bệnh viện, công viên đều đầy đủ, cô không tin phải đi tận mười cây số mới có chợ.
Cầu người không bằng cầu mình, Tô Niệm Niệm quyết định tự ra ngoài tìm.
Giờ cô là đầu bếp của nhà họ Thẩm, hôm qua Trần Lương đã đưa cho cô giấy thông hành ra vào đại viện, sau này không cần ai giúp đỡ, cô cũng có thể tự do đi lại trong khu này.
Ra khỏi cổng lớn, bên trái dường như là công viên rừng, Tô Niệm Niệm liền đi về phía bên phải.
Khi đi ngang qua một trạm xe buýt, đột nhiên có một chiếc xe đạp lao vút về phía cô. Thấy vậy, Tô Niệm Niệm vội né sang một bên, may mà tránh kịp nên không bị đ.â.m trúng.
Tưởng rằng người đi xe sẽ dừng lại xin lỗi một câu, ai ngờ không đợi được lời xin lỗi, lại đợi được một câu c.h.ử.i thề, mắng xong người đó liền phóng xe đi mất dạng…
Lần đầu gặp người như vậy, Tô Niệm Niệm tức đến không chịu nổi. Nếu không phải sợ làm lỡ bữa cơm đoàn viên hôm nay, cô nhất định đã đuổi theo bắt hắn xin lỗi!
Ở trạm xe buýt có người chứng kiến cảnh đó, do dự một chút rồi tốt bụng nhắc cô:
“Lần sau nếu gặp lại người đàn ông vừa rồi thì nhớ tránh xa một chút, tuyệt đối đừng đắc tội với hắn.”
Tô Niệm Niệm định hỏi đối phương rốt cuộc là người nào mà ngang ngược như vậy, nhưng người nhắc nhở ánh mắt né tránh, do dự hồi lâu, đến khi xe buýt tới cũng không nói ra tên.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành tạm gác chuyện này sang một bên, tiếp tục đi tìm chợ để mua rau.
Sau khi được người qua đường giúp đỡ, Tô Niệm Niệm nhanh chóng tìm được một khu chợ khá nhộn nhịp nằm trong một con hẻm.
Vì hôm nay là ngày lễ nên trong chợ rất đông đúc, tiếng rao mời của các tiểu thương vang lên không ngớt, khiến con hẻm nhỏ tràn đầy sức sống.
Cô không vội mua đồ ngay, mà đi một vòng quanh chợ, hỏi rõ giá cả của tất cả các mặt hàng rồi mới bắt đầu chọn mua.
Lúc này, một cô gái trẻ để kiểu tóc đuôi sam, ưỡn n.g.ự.c bước tới bên cạnh cô, vừa đến đã hỏi:
“Này, cô là bảo mẫu mới được nhà ông Thẩm tuyển về đúng không?”
Tô Niệm Niệm đang ngồi xổm trước sạp rau mua đậu que, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, thấy rõ vẻ địch ý trên mặt cô gái kia mà chỉ cảm thấy khó hiểu. Cô giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục chọn đậu.
Cô gái tên Vương Anh, thấy Tô Niệm Niệm hoàn toàn phớt lờ mình thì tức đến bĩu môi, “phịch” một cái ngồi xổm xuống trước sạp đậu, giọng điệu càng thêm khó chịu:
“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy? Không nghe thấy à?”
Thấy cô gái này khá lì, Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ta, lạnh nhạt chỉnh lại cách nói:
“Tôi không tên phải là ‘này’. Cô tìm tôi có việc gì?”
Vương Anh bị thái độ của cô làm cho sững người, giọng điệu bất giác dịu xuống:
“Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu thôi, sao cô lại khó gần thế?”
“……”
Tô Niệm Niệm nhướng cao mày, bị kiểu “đổ ngược tội” này làm cho cạn lời. Hôm nay chẳng lẽ không nên ra ngoài? Sao lại liên tục gặp toàn người kỳ quặc thế này?
