Xuyên Thành Cô Gái Nhỏ Độc Ác Làm Chủ, Bữa Cơm Có Tôm Có Cá - Chương 136: Chu Thâm Trông Thấy ---
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:33
Cái nha đầu vắt mũi chưa sạch này vậy mà có thể mua được tửu lầu này sao? Trước đây y nghe nói tửu lầu này rao bán, còn tìm bạn bè đến xem, kết quả là người ta chê quá đắt nên không mua.
Bây giờ nàng lại nói là của nàng! Bạc từ đâu ra? Xem ra hai tiệm kia của nàng kiếm được không ít bạc đâu!
“Ôn lão bản, nàng nói chuyện ta lần trước ngỏ ý mua phương t.h.u.ố.c đó…”
Tiền Tam xoa xoa tay, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Ôn Lạc Chỉ.
Y đã cho người dò hỏi, Thiên Phẩm Diệu Diệu Ốc mỗi ngày đều ra món mới, tiệm này đã mở lâu như vậy, chắc chắn không thiếu phương t.h.u.ố.c làm điểm tâm.
Nàng chỉ cần để lọt chút ít ra từ kẽ tay thôi cũng đủ cho y bán rồi.
“Tiền lão bản, tiệm của ta mới mở, mọi người chỉ ăn cho lạ thôi.”
“Trước đây ngài cũng đã nói, tiệm lâu đời của ngài không thèm để mắt đến điểm tâm của Thiên Phẩm Diệu Diệu Ốc của ta mà.”
Ôn Lạc Chỉ cười nhìn y, mỗi chữ nàng thốt ra dường như đều nặng nề giáng xuống lòng Tiền Tam.
Khi mới khai trương chưa được bao lâu, gã này từng nói tiệm của nàng không trụ được mấy ngày, nàng không hiểu rõ, hai tiệm cách xa như vậy, y xen vào nhiều chuyện làm gì?
Cướp mất việc làm ăn của Bán Nhật Nhàn thì sao? Kinh doanh chẳng phải vốn dĩ là như vậy sao? Y cũng chẳng giở trò phá hoại tiệm của nàng!
Lần trước tên nam nhân kia nói mua phải điểm tâm bị ẩm mốc ở tiệm nàng, chẳng lẽ không phải do y giật dây sao? Hừ hừ!
Nàng đã phải bỏ ra không ít bạc mới moi được lời từ miệng tên nam nhân đó.
Người của Bán Nhật Nhàn đến mua điểm tâm ở tiệm nàng chẳng phải là mua ít sao? E rằng đến giờ vẫn chưa sao chép được món nào phải không?
Bây giờ còn muốn phương t.h.u.ố.c sao? Không cho! Dù bao nhiêu bạc cũng không cho!
Tiền Tam không giữ được thể diện, nụ cười giả tạo trên mặt y không thể duy trì thêm nữa.
Y phất tay áo, ngẩng đầu nói: “Ấy, thật vậy sao! Ta chỉ là đùa ngươi một chút thôi mà!”
“Chỉ là mấy thứ đồ chơi câu khách thôi, ta Tiền Tam đây thật sự chẳng thèm để mắt đến!”
Hách Liên Việt ở một bên nghe vậy thì chau mày, y đang định tiến lên kéo người kia ra ngoài thì bị ánh mắt của Ôn Lạc Chỉ ngăn lại.
Tiền Tam này nhìn qua đã biết là một kẻ lưu manh xảo trá, nếu ra tay động thủ mà đến lúc đó lại lôi kéo đến quan phủ thì không hay chút nào.
Tối nay bọn họ phải đi Nam Hoang rồi, bị loại người này làm hỏng kế hoạch thì không đáng chút nào.
“Nếu Tiền lão bản đã nói như vậy thì chúng ta quả thực không có gì để bàn, mời ngài cứ tự nhiên.”
Nói xong nàng kéo Hách Liên Việt lên lầu, không thèm liếc nhìn Tiền Tam lấy một cái. Tiền Tam cứ thế đứng sững tại chỗ nhìn hai người họ biến mất ở góc rẽ.
Bình thường không phải là cái nha đầu thối này phải cầu xin y mua phương thuốc, rồi y không mua nàng ta lại miễn phí đưa cho y sao? Y đã nói rõ ràng như vậy rồi mà cái nha đầu thối này thật sự không hề lo lắng cho tiệm của nàng ta ư?
Hừ! Y không tin! Y hầm hầm bước ra khỏi tửu lầu, bước chân nhanh như gió.
Y phải quay về xem sư phụ làm điểm tâm kia đã nghiên cứu rõ món gà rán bánh mì kẹp thịt gì đó chưa, lâu như vậy rồi mà nếu vẫn chưa làm ra được thì y sẽ tống cổ người đó đi sớm!
Cùng lắm thì y sẽ tốn thêm chút bạc nữa để mời một vị sư phụ từ kinh thành về!
Ôn Lạc Chỉ thấy y đã đi rồi mới xuống lầu khóa cửa, rồi đưa Hách Liên Việt đến Ôn Noãn Chi Gia.
Lúc đi ngang qua Bán Nhật Nhàn, Tiền Tam hừ lạnh một tiếng về phía họ. Ôn Lạc Chỉ cười khiêu khích y, rồi hai người nghênh ngang rời đi, khiến Tiền Tam tức đến không chịu nổi.
Đã khá lâu rồi nàng không đến Ôn Noãn Chi Gia vào giờ ăn, trước tiệm vẫn xếp hàng dài, trong sân rộng rãi không còn bàn trống nào, mọi người đều đang dùng bữa.
“Thời tiết bây giờ ở ngoài vẫn tạm được, nhưng nếu đến mùa đông thì ở ngoài sẽ không ổn đâu.”
Hách Liên Việt lần đầu đến đây, thấy nhiều người đến vậy thì có chút ngạc nhiên.
“Thế nên mua tửu lầu vẫn tiện hơn. Đến lúc đó mọi người sẽ ăn uống trong nhà, chẳng sợ mưa gió gì cả.” Ôn Lạc Chỉ cầm con gấu trúc trên quầy thu ngân lên ngắm nghía, càng nhìn càng thích.
Mấy ngày nay, bức tượng gỗ nhỏ "Kim Bảng Đề Danh" đặt trong tiệm cũng bán khá chạy, bây giờ chỉ còn lại con gấu trúc chiêu tài này thôi, nhưng không bán.
Còn nữa thì chỉ có thể đợi khi tượng "Cá chép hóa rồng" được điêu khắc xong mới tính.
Chu Thâm cầm đồ ra, vừa nhìn đã thấy một nam một nữ đang đứng ở quầy.
Hai người đứng rất gần nhau, đầu kề sát vào nhau không biết đang nói gì. Khóe mắt Ôn Lạc Chỉ đều là ý cười, nam nhân kia tuy không nói gì nhưng chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt không hề rời đi, dường như chứa đựng rất nhiều điều.
Y hiểu bên trong ánh mắt đó là gì, là những điều chỉ có khi nhìn người mình yêu.
Nghĩ đến chiếc túi thơm kia, Chu Thâm chợt hiểu ra, có lẽ chiếc túi thơm đó là của nam nhân này chăng.
Đồ trong tay y rơi xuống đất một ít, Ôn Lạc Chỉ nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, thấy y đang nhìn về phía mình.
“Lạc Chỉ đến rồi à…”
Chu Thâm cũng không hỏi người bên cạnh nàng là ai, chỉ khô khan nói một câu rồi ngồi xổm xuống nhặt đồ lên.
Đợi y đứng dậy, Ôn Lạc Chỉ đã dắt Hách Liên Việt đi đến: “Chu Thâm, đây là A Việt.”
Nàng thân mật khoác tay Hách Liên Việt, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Chu Thâm cứ thế ngây người đứng tại chỗ.
Chu Vân đi ngang qua bên ngoài, vừa hay thấy ba người. Thấy ca ca nhà mình ngốc nghếch đứng sững ở đó, nàng đành bước vào:
“Ca ca, bên ngoài có thực khách đang giục chàng kìa.”
Nàng kéo kéo tay áo y, Chu Thâm hoàn hồn, mỉm cười với Hách Liên Việt, nhưng nụ cười đó lại mang theo chút đắng chát.
“Lạc Chỉ tỷ tỷ, hai người cứ bận trước đi, ta đưa ca ca đi giúp một tay đây.”
Chu Vân cười hì hì nói một câu rồi kéo Chu Thâm ra ngoài.
Ôn Lạc Chỉ nhún vai, Hách Liên Việt liếc nhìn ra ngoài một cái, vừa lúc Chu Thâm cũng quay đầu lại.
Ánh mắt hai người va chạm nhau trong chớp nhoáng, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Hách Liên Việt đối diện với Chu Thâm đang vội vàng lảng tránh ánh nhìn.
“Chàng đang nhìn gì vậy? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, lát nữa sẽ đổi ca cho bọn họ.”
Ôn Lạc Chỉ thấy Hách Liên Việt đang nhìn ra ngoài, bèn nâng mặt y lên vỗ nhẹ.
Hách Liên Việt kéo bàn tay nhỏ của nàng xuống, nắm chặt trong tay, có chút ghen tuông nói: “Đợi ta đi rồi, nàng không được phép thân cận quá mức với nam tử khác.”
Hắn vẫn chưa đến mức ngu xuẩn như vậy, nam tử tên Châu Thâm kia rõ ràng là thích Lạc Lạc, nên khi thấy hai người họ ở bên nhau mới trở nên khác thường đến thế.
Ôn Lạc Chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, kéo hắn đi vừa nói vừa cười: “Ta đi cùng cha và ca ca của ta thì sao chứ? Đại trượng phu mà bà mối bà mai!”
Trong lời nói tuy có chút ghét bỏ nhưng lọt vào tai Hách Liên Việt, y lại cảm thấy vui sướng trong lòng.
Y chỉ sợ lỡ một ngày nào đó y đột nhiên trở về, nhìn thấy nàng ở bên cạnh người đàn ông khác, y chắc chắn sẽ không chịu nổi, y sẽ phát điên mất.
Nhìn cái gáy tròn phía trước, y nghĩ thầm mình nên lấy thứ gì đó để giữ nàng lại.
Hai người vào trong nhà, Ôn Tử Câm đã cùng Ngôn Triệt ngồi xuống, còn có Tô Tiện đã lâu không gặp.
Tô Nhiễm Chi ngồi bên cạnh Tô Tiện đang buồn chán, thấy Ôn Lạc Chỉ đến thì mắt nàng sáng rỡ, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Hách Liên Việt bên cạnh nàng.
“Lạc Chỉ, vị công tử này là ai?”
Nàng chạy tới, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, Ôn Lạc Chỉ cũng không hề e thẹn, lộ ra hàm răng hổ mà cười với nàng: “Đúng như muội nghĩ đó.”
Lúc này Tô Nhiễm Chi vui vẻ hẳn, nàng chạy về bên cạnh Ôn Tử Câm rồi hả hê nói: “Tử Câm, Lạc Chỉ dẫn một nam tử về đấy!”
Nàng biết Ôn Tử Câm rất cưng chiều muội muội này, giờ muội muội đột nhiên dẫn một nam tử về không biết y sẽ nghĩ gì, bất giác nàng nổi ý muốn trêu chọc y.
Sắc mặt Ôn Tử Câm thay đổi nhanh chóng, y ngẩng đầu nhìn thấy nam tử có dung mạo bình thường đang đứng cạnh muội muội mình. “Lạc Lạc, lại đây với ngũ ca.”
Giọng điệu của y lạnh lùng hiếm thấy, nhưng Ôn Lạc Chỉ không hề sợ hãi, ngược lại còn cười tủm tỉm kéo Hách Liên Việt đến bên cạnh y rồi ngồi phịch xuống.
Vừa đủ! Hai chỗ!
Ôn Tử Câm trừng mắt nhìn nàng đầy vẻ tức giận vì nàng không chịu nghe lời, rồi lại nhìn Hách Liên Việt. Y bỗng thấy đôi mắt kia có chút quen thuộc.
“Lát nữa ta sẽ xử ngươi!”
