Xuyên Thành Cô Gái Nhỏ Độc Ác Làm Chủ, Bữa Cơm Có Tôm Có Cá - Chương 156: ---
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:36
Các cô nương, các thím không cần phải hô hoán gì, cứ ba ba năm năm kết bạn mà đến, phụ tử Ôn Mộc Xuyên và mấy thanh niên trong thôn đang g.i.ế.c heo ở sân sau.
Tạ Hòa chào các phu nhân vào nhà, dẫn họ tham quan căn nhà mới của mình.
Căn nhà có hai tầng, đi một vòng quanh nhà, trong mắt mọi người đều lộ vẻ ngưỡng mộ.
Vương đại nương kéo tay Tạ Hòa vui vẻ nói: “Căn nhà này thật khí phái! E là những đại gia trên trấn cũng chưa chắc ở tốt như vậy! Ngươi có phúc khí thật lớn!”
Hai nhà ở gần nhau nhất, những năm qua Tạ Hòa đã trải qua những gì bà đều nhìn thấy, cùng là phận nữ nhi bà thương xót nàng, nay nàng cuối cùng cũng đã vượt qua khổ ải, khổ tận cam lai rồi.
Tạ Hòa nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, trên mặt lộ vẻ cảm khái, nàng cũng không ngờ mình lại có ngày này.
Hiện tại các nhi tử và các ca ca của nàng đều tranh giành nỗ lực, con gái thì khỏi phải nói, trong nhà có sự thay đổi lớn như vậy đều là nhờ nàng.
Cũng là khổ cho bảo bối nữ nhi của nàng, trải qua một phen hiểm nguy suýt mất mạng mới có được tạo hóa lớn như vậy.
Nàng thương con gái, thường xuyên dặn dò nàng đừng xin xỏ đồ vật từ lão thần tiên nữa.
Hiện tại nàng cái người làm nương này cũng có thể độc lập một mình, nữ nhi muốn gì nàng đều có thể tranh thủ, dù là phải bỏ mạng bà lão này cũng tuyệt không hai lời.
“Chuyện đó thì khỏi nói, cha của các đứa trẻ thương ta cái bà lão này, các con cũng nghe lời ta.”
“Ngày tháng của ngươi cũng sẽ ngày càng tốt hơn, mọi người đều sẽ ngày càng tốt hơn.” Tạ Hòa cười nói với Vương đại nương.
Hiện tại có khá nhiều cô nương, các thím trong thôn đều đi lên trấn giúp việc, bạc ít nhiều cũng kiếm được rồi.
Ôn Lạc Chỉ thường xuyên bù đắp cho họ, phát các loại giải thưởng khích lệ nhân viên, giải thưởng tiến bộ để bù đắp, cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn.
Bây giờ chỉ cần nghe nói nhà nàng có việc, dù nhà bận đến mấy cũng phải cử một người đến để trả ơn.
Các phu nhân ngồi thành một vòng ăn chút quà vặt, đám nam nhân bên ngoài đã bận rộn xong, tiếp theo là đến lượt các nàng.
Buổi tối sẽ ăn món thịt heo g.i.ế.c mổ, Dương Quế Lan tự nguyện đẩy Ôn Tử Trọng ra ngoài đi từng nhà thông báo.
Trên đường gặp người, phu thê hai người đều cười chào hỏi, mọi người cũng nhiệt tình đáp lại.
Thấy Ôn Tử Trọng ra ngoài còn có chút ngạc nhiên, càng nhiều hơn là cảm thấy vui mừng cho y.
Mấy ngày trước chỉ nghe nói nhị lang nhà Ôn Mộc Xuyên thân thể khá hơn một chút, chịu ra ngoài rồi, không ngờ hôm nay đã ra ngoài đi lại rồi, cả người trông rạng rỡ, nào có bộ dáng ủ rũ như trước kia.
Dương Quế Lan nhìn phản ứng của họ, nếu có cái đuôi thì giờ phút này đã vểnh lên tận trời rồi.
Hiện giờ nàng vừa ra khỏi nhà, hễ gặp mấy nàng dâu trong thôn thì ai mà chẳng nói nàng có phúc khí tốt?
Bây giờ túi tiền của nàng cũng đã rủng rỉnh, bà bà còn thường xuyên cho nàng và đại tẩu hai người chị em dâu tiền tiêu vặt! Ngay cả khi còn ở nhà mẹ đẻ cũng chưa bao giờ tốt như vậy!
Phu quân của nàng chỉ cần dùng tay là có thể nuôi sống gia đình, số bạc kiếm được đều đưa cho nàng cất giữ.
Tiểu cô tử còn thường xuyên mua cái này cái kia cho nàng cái người tẩu tử này, phòng mới của nàng thì rộng rãi khí phái đến mức nào chứ! Nhìn là thấy vui vẻ vô cùng.
Đứa cháu nhỏ của nàng, tiểu cô cô còn tìm cho nó một vị tiểu tiên sinh có học thức đến dạy nó đọc sách viết chữ, nàng trước đó đã đi xem qua rồi đó, trông ra dáng lắm!
Nói không chừng sau này nàng còn có thể là một Tú tài nương nữa!
Ai ai cũng hâm mộ nàng vô cùng, cuộc sống hiện tại thật sự là cơm áo không lo, nhà mẹ đẻ cách năm ba bữa lại đến "đánh gió thu" nhưng đều bị nàng đuổi đi.
Ai là người thật lòng tốt với nàng, trong lòng nàng rõ như gương, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ăn cây táo rào cây sung làm tổn thương lòng người nhà.
Phu thê hai người vừa nói vừa cười, đi từng nhà thông báo. Khi đi ngang qua cổng nhà cũ, cả hai ăn ý im lặng không nói nữa.
Dương Quế Lan đẩy Ôn Tử Trọng đi qua, Ngô Hồng đang ngồi trên ngưỡng cửa, trong tay cầm một cái bánh ngô đen.
Thấy nụ cười trên mặt phu thê họ vẫn chưa tắt, vẻ mặt hớn hở kia khiến ả ta giận sôi máu.
Rồi lại nhìn bộ quần áo Dương Quế Lan đang mặc, cả bộ đó nhìn là biết đáng giá không ít tiền.
Cổ tay lộ ra ngoài vậy mà còn đeo một chiếc vòng ngọc trong suốt vô cùng!
Ngô Hồng không nhịn được nữa, đứng dậy chạy đến chặn trước mặt họ, lớn tiếng nói: “Ta nói hai cái đứa vãn bối các ngươi, thấy trưởng bối mà thái độ thế này sao? Đúng là cái đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!”
Dương Quế Lan dùng sức đẩy ả một cái, mỉa mai nói: “Ngươi có mẹ dạy? Ngươi có mẹ dạy mà còn ra nông nỗi này!”
Nàng lườm một cái rồi đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, Ôn Tử Trọng ngồi trên xe lăn suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Y cảm thấy cho dù y có bị tàn tật mãi mãi không chữa được chân thì nương tử của y chỉ cần dựa vào cái miệng đó cũng sẽ không bị người khác bắt nạt, xem ra càng ngày càng giống nương của y rồi.
Ngô Hồng và Ôn Trụ Tử đ.á.n.h nhau vốn đã bị trẹo eo, bị Dương Quế Lan đẩy một cái liền ngã phịch xuống đất, tốn sức lắm mới bò dậy được.
Đợi đến khi ả hoàn hồn muốn ra tay trả đũa thì người đã đi xa rồi, tức giận đến mức ả đành nhặt chiếc bánh ngô đen dưới đất rồi đi vào nhà.
Ôn Đại Tráng nghe nói Ôn Mộc Xuyên muốn mời cả thôn ăn món g.i.ế.c mổ heo, y vẫn ngồi đĩnh đạc trong chính đường, ra dáng một bậc trưởng bối chờ Ôn Mộc Xuyên đến mời y cái người đại ca này.
Y còn cố ý mở to cổng sân, nghĩ lát nữa đừng để thấy cổng đóng mà không vào mời y qua.
Nào ngờ trời đã tối mà nửa cái bóng người cũng chẳng thấy, chỉ có mấy thôn dân kết bạn đi ngang qua cổng sân.
“Ôi chao, tối nay món ăn ngon thật đấy! Nhìn cái món gọi là tiết canh vịt kia kìa, thật là thơm đến nỗi phải ngã sấp mặt!” Một thím đi giúp nói, vén cái giỏ trên tay lên.
Tối nay thức ăn còn thừa nhiều đều được chia cho những người đi giúp nấu ăn như họ, mỗi người đều được chia không ít thịt và rau mang về nhà.
“Ngày mai còn có tiệc cất nóc nữa! Chúng ta phải đến sớm giúp Tạ thím, đừng để thím ấy bận rộn quá sức thì tốt.”
Một cô nương siết chặt cái giỏ xách trong tay, nhà nàng đông người nên được chia nhiều thức ăn hơn, cảm động đến nỗi không biết nói gì.
Ôn Đại Tráng ngồi đó dựng thẳng tai lên, người ta đều đã đi rồi có nghĩa là món thịt heo g.i.ế.c mổ đã ăn xong rồi sao?!!!
Nhưng sao không có ai đến gọi y?!
Y đột ngột vỗ mạnh bàn rồi đứng dậy muốn ra ngoài hỏi những người đi ngang qua, nghĩ lại thấy không đúng nên lại ngồi xuống.
Món thịt heo g.i.ế.c mổ thì tính là gì? Toàn là đồ trong bụng heo thôi!
Ngày mai còn có tiệc cất nóc nữa, chắc chắn là Ôn lão nhị nghĩ món ăn ngày mai ngon nên ngày mai mới đến mời y cái người đại ca này.
Nghĩ lại vẫn còn tức, ngày mai y qua đó nhất định phải giáo huấn Ôn lão nhị thật tốt xem y có còn để y cái người đại ca này vào mắt không?
Người ta đều nói trưởng huynh như phụ, Ôn lão nhị phải kính trọng y cái người đại ca này!
Cố nén cơn đói bụng lên giường, nghe tiếng ngáy của Tiền Chiêu Đệ, y làm sao mà ngủ được.
Bà lão Chu ở phòng bên cạnh đã đói đến hoa mắt chóng mặt, ngay cả sức để gọi người cũng không có.
Hai ngày nay bà chỉ có thể uống nửa bát nước, ngoài ra không còn gì nữa.
Ván giường dưới thân ẩm ướt bốc mùi mục nát mà không ai chịu dọn dẹp thay rơm rạ cho bà, bà nằm trên đó khổ sở muốn c.h.ế.t.
Mỗi ngày chỉ khi đưa nước đến mới nhìn thấy mấy đứa lười nhác trong nhà một cái, bà gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.
Nếu Ôn Phan Đệ cái đồ phá của ở nhà thì tốt rồi, còn có thể để nó hầu hạ bà lão này.
Không biết c.h.ế.t ở xó xỉnh nào rồi mà đến giờ vẫn không có tin tức gì, biết thế lúc nhỏ đã nên bán nó cho nhà giàu, nói không chừng như vậy còn có thể tiết kiệm được nhiều lương thực nữa!
