Xuyên Thành Cô Gái Nhỏ Độc Ác Làm Chủ, Bữa Cơm Có Tôm Có Cá - Chương 185: ---
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:41
Tựa như ch.ó hoang
Y quay người lại, mỉm cười nhìn Ôn Lạc Chỉ: “Lại muốn làm gì nữa đây? Cái đầu nhỏ của muội cứ nghĩ ra chuyện này lại đến chuyện khác.” Ôn Lạc Chỉ giả vờ tức giận, lẩm bẩm nói: “Sao lại là nghĩ ra chuyện này lại đến chuyện khác chứ! Người ta muốn làm việc gì thì chưa có việc gì là không làm được!” Ôn Tử Câm chỉ khẽ cười, không nói gì. Y từ ngăn dưới cùng của giá sách lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo. “Tặng muội đấy, mau mở ra xem đi.” Đây là số bạc y đã tích cóp được sau mấy ngày liên tục chép sách ở bên ngoài mà mua, cũng không biết nàng có thích hay không. “Đa tạ ngũ ca!” Nàng ngọt ngào cảm ơn một tiếng, rồi hân hoan nhận lấy hộp gấm. Sau khi mở ra, nụ cười trên mặt nàng bỗng chốc cứng đờ.
Bên trong tĩnh lặng nằm một cây trâm cài tóc hình hoa đào, những cánh hoa đào trên thân trâm chớm nở, đẹp vô cùng.
Ôn Tử Cầm thấy phản ứng của nàng có chút căng thẳng, vội hỏi: “Sao vậy? Không thích sao? Vậy ngũ ca sẽ mua cho muội một cây khác.”
Đây là lần đầu tiên y tặng đồ cho cô nương, chỉ nghĩ muội muội yêu cái đẹp, thấy cây trâm này đẹp thì mua, cũng không nghĩ nhiều.
Vừa nói, y đã định thu lại hộp gấm, Ôn Lạc Chỉ vội vàng đóng lại rồi ôm chặt vào lòng: “Vật đã tặng đi rồi, lẽ nào lại đòi lại?”
“Ta thích! Đồ các ca ca tặng, ta đều thích!”
Ôn Tử Cầm lúc này mới thôi, y vừa thấy muội muội sững người một chút, còn tưởng tiểu cô nương không thích món này.
“Muội lại muốn làm chuyện đại sự gì nữa đây?” Cây trâm này làm gián đoạn, y suýt nữa quên mất muội muội chạy vào hình như có lời muốn nói với y.
Ôn Lạc Chỉ cất hộp gấm cẩn thận, ngồi đối diện y với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngũ ca, ta lập chí muốn trở thành Hoàng thương!”
Ôn Tử Cầm hơi ngạc nhiên một chút, việc kinh doanh mà làm cho phát đạt đã là không dễ dàng, huống hồ còn muốn trở thành Hoàng thương, chẳng phải khó càng thêm khó sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của y, Ôn Lạc Chỉ thở dài một tiếng nói: “Sĩ, nông, công, thương, thương nhân đã là tầng lớp thấp nhất.”
“Cho dù nhà chúng ta kinh doanh có lớn đến mấy thì sao chứ? Chẳng phải vẫn bị người ta nói là thương nhân một thân mùi tiền dơ bẩn sao?”
Đừng tưởng nàng không biết, trong thư viện có rất nhiều người sau lưng còn nói nhà bọn họ có người đọc sách, nhưng bản thân lại vẫn ở trấn làm ăn, thật là làm ô uế thanh danh gia tộc.
Tuy biết bọn họ không phải là ăn không được nho thì nói nho chua, nhưng ai nghe những lời như vậy mà vui cho được?
Hoàng thương thì khác, chuyên cung cấp vật tư cho triều đình thì không sợ người khác nói ra nói vào.
Khoác trên mình cái danh tiếng ấy, nàng xem ai còn dám đến ức hiếp!
Ngón tay Ôn Tử Cầm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tiếng “đốc đốc” khiến Ôn Lạc Chỉ có chút sốt ruột.
Ngoài Ôn Tử Cầm có thể đưa ra ý kiến, những người khác trong nhà chỉ cần nàng nói thì chắc chắn sẽ ủng hộ.
Chuyện này quả thực không phải một sớm một chiều có thể làm được, nàng muốn nghe xem Ôn Tử Cầm nghĩ gì.
Nửa ngày không nhận được hồi đáp, nàng vốn tưởng người có chủ ý nhất trong nhà không ủng hộ nàng.
Đang định nói thôi vậy, Ôn Tử Cầm lại nhấp một ngụm trà trong tay, cười nói: “Vậy Lạc Nhi phải cố gắng rồi, sau này ngũ ca sẽ ôm chặt đùi vàng của muội thôi.”
Y cười cong khóe mắt khóe mày, nụ cười hệt như Ôn Lạc Chỉ.
Muội muội có thiên phú cực lớn trong việc kinh doanh, Ngôn Triệt đã nhiều lần nói với y rằng Ngôn Phong khen ngợi nàng không ngớt.
Nói một cô nương mà có đầu óc và khí phách như vậy thì hoàn toàn không hề thua kém ai, y cũng nghĩ như vậy.
Việc kinh doanh của Ngôn gia rất lớn, xa xa không đơn giản như những gì bọn họ thấy bề ngoài, cho nên có thể được Ngôn Phong khen ngợi thì thấy muội muội của mình thật sự lợi hại.
Vốn còn muốn chờ mình thi đỗ công danh để che chở cho nàng, bây giờ xem ra y ngược lại nên cảm thấy hổ thẹn.
Ôn Lạc Chỉ được khẳng định, cười đến nỗi không thấy răng không thấy mắt đâu, nàng vỗ vai Ôn Tử Cầm như anh em: “Sau này đại ca ta sẽ che chở cho ngươi! Để tiểu đệ của ta đi đâu cũng vênh váo!”
Ôn Tử Cầm bị nàng chọc cười, vội vàng cầm hộp gấm lên nhét vào tay nàng rồi bắt đầu đuổi người: “Không lớn không nhỏ gì cả! Mau xuống lầu tìm Đẩu Đẩu đi! Tiểu đệ ta đây phải xem bài vở rồi!”
Vừa nhắc đến Lang Bá Thiên, Ôn Lạc Chỉ mới nhớ ra vừa rồi nàng đã lén lút bảo nó đi xử lý mấy tên quan binh kia, không biết thế nào rồi.
Nàng chạy đến căn phòng dành riêng cho Lang Bá Thiên, bên trong trống rỗng, không có lấy một sợi lông sói nào.
Vừa định lui ra, một bóng trắng như tia chớp vọt vào, rồi nhanh chóng nhảy lên giường mềm, nằm vật ra trên đó.
“Mệt c.h.ế.t tiểu gia ta rồi! Mấy tên đàn ông thối tha kia sao mà chạy giỏi thế không biết!”
Vừa rồi nó theo sau dọa bọn chúng, mấy người kia lập tức tản ra.
Không còn cách nào khác, nó đành dọa tên này một cái, dọa tên kia hai cái.
Cho đến khi dọa bọn chúng sợ đến mức chạy vào trong núi rồi nó mới quay về.
Hì hì! Trong núi có kẻ ăn mày kia bố trí rất nhiều cạm bẫy để bắt thú săn, không biết bọn chúng có bị rơi xuống không.
“Chuyện xử lý đến đâu rồi?”
Ôn Lạc Chỉ tựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn nó, tên này xem ra cũng không quá mệt mỏi, lát nữa để nó ra ngoài chạy thêm vài vòng.
Lang Bá Thiên không lập tức trả lời nàng, nó liên tục thay đổi mấy tư thế, tìm được một tư thế thoải mái nhất rồi mới hất mí mắt lên, vẻ mặt tự mãn nhìn nàng:
“Tiểu gia ta ra tay mà còn làm hỏng việc sao? Bọn chúng từng tên từng tên một bị ta dọa sợ tè ra quần, suýt nữa thì không cần xe lương thực nữa rồi!”
“Đều đã vào rừng hết, không sót một ai!”
Nói đến đây nó còn hơi hối hận, lúc đó sao nó không cố gắng thêm chút nữa nhỉ?
Đợi bọn chúng bỏ lại xe lương thực thì nó sẽ kêu người mang lương thực về, chẳng phải thế là sung sướng biết bao sao? Trong khoảnh khắc, Ôn Lạc Chỉ lại thấy được vẻ hối hận trên khuôn mặt sói của nó.
“Yên tâm đi, yên tâm đi, chẳng phải ngươi đã nói là bọn chúng đã vào rừng rồi sao! Thế cũng đủ cho bọn chúng chịu trận rồi.”
Quả thật, hiện tại có hai tên gầy cao đang bị mắc kẹt trong cái bẫy bắt lợn rừng của Lâm Phong, không thể thoát ra được.
Cũng may hai tên này gầy, không chạm phải những cọc gỗ nhọn hoắt.
Hai người còn lại ở phía trên đang cầm hai cành cây với xuống cạm bẫy: “Hai ngươi mau nắm chặt đi! Trời tối rồi không về được là xong đời đấy!”
Khu rừng này trông rất lớn, ai mà nói trước được ban đêm sẽ nhảy ra thứ gì đó.
Hai người trong cạm bẫy cố sống cố c.h.ế.t nắm chặt cành cây, thử đi thử lại nhiều lần mới khó khăn lắm bò lên được.
Bốn người đã kiệt sức, nghĩ đến trên xe lương thực vẫn còn lương thực nên không dám thở dốc một hơi, loạng choạng bước ra ngoài.
Từng người từng người một, từ vẻ uy phong lẫm liệt khi mới vào làng, giờ biến thành như những con ch.ó hoang.
Lâm Phong bước ra khỏi hang núi, lạnh lùng nhìn mấy người đang chạy trối c.h.ế.t kia, vừa rồi y trà trộn trong đám đông cũng thấy những việc bọn chúng làm quả thực không phải chuyện con người.
Y cũng đã ở trong làng được vài ngày rồi, mọi người nhiều lắm chỉ đủ ăn no, nộp công quỹ xong còn lại được bao nhiêu?
Chưa kể thu quá nhiều, lại còn làm đổ ra đất nhiều như vậy, y nhìn ánh mắt của dân làng mà thấy đau lòng.
Mấy người thu lương thực cuối cùng cũng chạy đến chỗ giấu xe lương thực, kiểm tra một chút thì thiếu mất một bao lúa.
“Đại ca, ta đi tìm ở trên đường! Có lẽ là con ch.ó c.h.ế.t tiệt kia đuổi ta lúc không cẩn thận làm rơi.”
Một tên gầy chống eo định quay lại, tên đầu sỏ kéo hắn lại, tiếp tục giục xe, gắt gỏng nói: “Tìm gì mà tìm?!”
“Dù sao cũng đã thu nhiều như vậy rồi ai mà thèm quan tâm đến chút đó! Mau lái xe cho ta! Bằng không trời tối rồi không đến được trấn đâu!”
Hắn còn muốn đến trấn bán số lương thực thu dư để đến lầu xanh uống rượu ngắm mỹ nhân nữa! Đừng để một bao lương thực đó làm lỡ việc.
Lại Tử đợi bọn chúng đi xa rồi mới dám từ trong bụi cỏ chui ra, nhìn bao lương thực lớn trong bụi cỏ, hắn hì hì cười, lộ ra hai hàm răng vàng ố.
Hôm nay vận may thật! Ra ngoài đi đại tiện mà cũng vác được một bao lương thực về, cầm đi đổi rượu mà uống thôi!
