Xuyên Thành Cô Gái Nhỏ Độc Ác Làm Chủ, Bữa Cơm Có Tôm Có Cá - Chương 191: ---

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:41

Chặn đường cầu cứu

Hách Liên Trĩ Nhan bĩu môi nhỏ, thần thái đó giống hệt Cố Vân Khởi.

Ai! Không dám nhìn, dáng vẻ của ca ca không dám nhìn!

Sáng sớm hôm sau trời vừa rạng, ba người đã lên đường, Lan Thải tựa vào vách hang, tay nắm chặt mấy viên kẹo trái cây mà Hách Liên Trĩ Nhan dúi cho trước khi đi.

"Có A Việt và Vân Khởi ở đó sẽ không sao, mau nghỉ ngơi đi."

Diệp Nam Kiều nhẹ nhàng vỗ vai nàng, bớt đi một đứa bé con này quả thật lạnh lẽo hơn nhiều.

Trong xe ngựa, Hách Liên Trĩ Nhan và Cố Vân Khởi đã ríu rít cãi nhau.

"Vân Khởi ca ca huynh đừng ăn nữa! Đó là Lạc Chỉ tỷ tỷ cho ta!" Hách Liên Trĩ Nhan tay nắm nửa thanh thịt khô muốn khóc không ra nước mắt.

Từ lúc lên xe, miệng Cố Vân Khởi chưa từng ngừng nghỉ, một hũ thịt khô kia đã vơi đi một nửa có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Dù có phi ngựa nhanh đến đâu e rằng cũng không thể cầm cự đến khi người của Ôn Lạc Chỉ đến đón nàng.

Cố Vân Khởi lại không thèm để ý, khoát tay từ trong tay áo lấy ra một gói bạc ném cho nàng, cười tủm tỉm nói: "Đợi đến trấn nhỏ con tự mua đồ ăn mà bù vào."

Hách Liên Trĩ Nhan tức giận nhét bạc vào bọc của mình, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa.

Cái trấn nhỏ đó khi đến nàng đã đi xem qua rồi, trông không bằng một phần mười của làng Suối Núi.

Đồ ăn thì có, nhưng vừa đắt vừa khó ăn! Toàn là gian thương bên trong!

Hừ! Nàng mới không thèm đến cái nơi đó để lãng phí bạc đâu!

Nàng phải giữ bạc để đợi đến làng Suối Núi mua trâm cài đẹp cho Lạc Chỉ tỷ tỷ.

Trên eo nàng đã có túi thơm của ca ca rồi, nếu trên đầu còn có trâm cài nàng tặng...

Hề hề hề, vậy thì sẽ không còn ai dám dòm ngó tẩu tẩu tương lai của nàng nữa đâu~

Xe ngựa càng chạy càng xa, sương mù phía con đường nhỏ phía trước lại càng lúc càng dày đặc.

Hách Liên Việt khẽ nhíu mày, lờ mờ hắn thấy vài người đang đứng trong sương mù phía trước.

"Vân Khởi!" Hắn khẽ gọi một tiếng, Cố Vân Khởi trong xe ngựa lập tức ôm Hách Liên Trĩ Nhan vào lòng che chở.

"Núi này do ta mở, cây này do ta trồng! Muốn đi qua đây, để lại..." Xe ngựa còn chưa chạy qua, một người đàn ông gầy gò cao lêu nghêu đã nhảy ra, trong tay còn cầm một thanh đại đao mẻ miệng.

"Cút ngay."

Hách Liên Việt không thèm liếc mắt đến hắn, chỉ buông ra hai chữ lạnh lẽo như băng.

Mộc Trang Tử tựa như củi khô được châm lửa, lải nhải một tràng: "Ngươi tiểu tử này làm sao thế?! Lời ta còn chưa nói dứt đâu!"

Y đã canh giữ ở nơi chim chẳng thèm đậu này suốt một ngày một đêm rồi, thật khó khăn lắm mới gặp được một người sống sờ sờ!

Trong sương mù lại bước ra thêm mấy người, kẻ cao người thấp, người béo kẻ gầy đều đủ cả, lắng tai nghe kỹ còn có tiếng ho khẽ khàng từ phía sau họ.

Hửm? Còn có người?

Hách Liên Việt trực tiếp điều khiển xe ngựa xông thẳng qua, mấy huynh đệ của Mộc Trang Tử giương đao định c.h.é.m hai con ngựa thì một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau:

"Mấy người các ngươi đang làm cái gì vậy?! Giở trò lưu manh cái nỗi gì!"

Hạ Vân Thư từ xe kéo nhảy xuống, đi tới trước mặt mấy người, nhảy lên tát cho mỗi người một bạt tai: "Bảo các ngươi cầu cứu! Chứ không phải bảo các ngươi đi cướp bóc!"

Đúng là ngu không tả nổi từng đứa một! Cứ thế này thì đừng nói tỷ tỷ không cứu được, e rằng cuối cùng còn hại đến tính mạng của tất cả mọi người mất thôi.

Bên ngoài không có tiếng đ.á.n.h nhau, Cố Vân Khởi cũng từ trong xe ngựa chui ra.

Nhìn mấy người cao thấp không đều, ốm yếu không chịu nổi trước mặt, y không nhịn được mà khóe miệng giật giật.

Y ở trong xe ngựa đã nghe thấy tất cả, cái kiểu như thế này mà cũng đòi đi cướp bóc ư? Cầm đao có đủ sức không vậy?

Y nhìn Mộc Trang Tử, rồi lại nhìn cây đại đao thoạt nhìn đã thấy cùn của gã, không khỏi lắc đầu.

Đây đúng là đội cướp bóc tệ hại nhất mà y từng gặp!

Mộc Trang Tử như thể cảm thấy nhục nhã, há miệng rộng ra quát lớn về phía Cố Vân Khởi: "Ngươi lắc đầu làm gì vậy?! Khinh thường ai đấy!"

Hạ Vân Thư không thể nhịn được nữa, đá cho gã một cước: "Cút ra phía sau mà ngoan ngoãn đợi đi cho ta!"

Người đã chờ đợi bấy lâu mà lại đắc tội với người ta, vậy thì nàng còn mặt mũi nào mà mở miệng cầu xin cứu người đây?

Nàng tiến lên mấy bước, ôm quyền cười tạ lỗi: "Hai vị công tử thật sự xin lỗi, thuộc hạ của ta đầu óc ngu dốt mà miệng cũng vụng về."

"Nếu có điều gì mạo phạm, xin các vị đừng chấp nhặt."

Hách Liên Việt mặt lạnh như băng không nói gì, lúc nãy khởi hành được nửa đường y đã cảm thấy có người bám theo.

Thấy đối phương không ra tay nên y cũng không để ý, nghĩ bụng chắc chắn là bọn họ rồi.

Cố Vân Khởi nhảy xuống xe ngựa, đi vòng quanh một lượt nhóm người kia, cuối cùng dừng lại trước mặt Hạ Vân Thư: "Chúng ta vẫn còn đang bận rộn lên đường, các ngươi nhảy ra chặn đường là vì cớ gì?"

"Còn dám nói xin đừng trách tội chứ."

Hạ Vân Thư trở nên ngượng ngùng, Mộc Trang Tử muốn giải thích thì bị một nam nhân dung mạo nho nhã kéo lại.

Y tiến lên, mặt đầy vẻ áy náy nói: "Chúng ta cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, mong hai vị công tử đừng trách."

Cố Vân Khởi khoanh tay ra hiệu y tiếp tục nói, Hạ Vân Thư liền tiếp lời kể rõ ngọn nguồn câu chuyện.

"Hai vị công tử, xin hãy cứu tỷ tỷ của ta."

Nói rồi Hạ Vân Thư quỳ thẳng tắp xuống đất, mấy nam nhân phía sau nàng cũng đồng loạt quỳ xuống, mắt lộ vẻ cầu xin.

Cả hai đều không nói gì, Cố Vân Khởi nhìn Hách Liên Việt thì thấy y dường như căn bản chẳng quan tâm.

Ai mà biết những người này có phải bịa đặt ra không chứ? Y đang định mở miệng từ chối thì một tiếng nữ nhân yếu ớt vang lên:

"Không cần cầu xin bọn họ đâu, Thư nhi, đây là số mệnh của tỷ tỷ." Nói xong lại là một trận tiếng ho đứt quãng.

Hạ Vân Thư khóe mắt ửng đỏ, dường như nhận ra Cố Vân Khởi không thể làm chủ được nên liền quỳ xuống về phía Hách Liên Việt: "Cầu xin công tử, cầu xin người cứu tỷ tỷ của ta."

Nàng đang định dập đầu cầu cứu thì Hách Liên Việt môi mỏng khẽ mở: "Ta và y lại không hiểu y thuật, làm sao cứu được người nhà của cô?"

Y từ trên cao nhìn xuống Hạ Vân Thư, ánh mắt sắc bén.

Hạ Vân Thư lau mắt, nghẹn ngào giải thích: "Ta từ nhỏ học y, có thể ngửi thấy được."

"Công tử xe trên... có thuốc."

Nàng càng nói càng nhỏ tiếng, những lời thừa thãi cũng không muốn nói thêm, sợ rằng lại đắc tội với người ta, khí tức mà công tử này tỏa ra thật mạnh mẽ, nàng cảm thấy sợ hãi!

Bọn họ cũng không phải vẫn luôn ở đây, nàng đã bám theo chiếc xe ngựa này được nửa đường rồi.

Cố Vân Khởi có chút kinh ngạc, trên xe ngựa của bọn họ quả thực có thuốc, nhưng mà...

Cô nương này là người tuổi ch.ó sao? Cái này mà cũng có thể ngửi thấy ư? E rằng sắp sánh ngang với con ch.ó Lang Bá Thiên... à không, con sói đó rồi.

Còn có thể ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c nữa cơ à? Cái này có chút thú vị đấy, ngay cả Thiên Thiên cũng chưa chắc đã làm được.

"Bám theo chúng ta lâu như vậy chỉ vì t.h.u.ố.c thôi sao?" Hách Liên Việt nhíu mày, có chút cạn lời, y còn phải đi đường nữa, sao lại phiền phức thế này.

Hạ Vân Thư mặt cứng đờ, hóa ra người ta đã biết hết rồi ư...

Thật ra nàng cũng ôm tâm lý thử vận may, bởi vì nàng nghe tiếng trẻ con nô đùa, cười nói trong xe ngựa rất hòa thuận, trực giác mách bảo đó là hai người tốt.

Nam nhân văn nhã lịch sự kia lại tiến lên cúi người chào: "Nếu công tử có thể giúp chúng ta, Lạc Tuyết Sơn Trang sẽ nợ hai vị công tử một ân tình lớn."

"Đúng vậy! Ân tình lớn!"

Hạ Vân Thư vỗ trán một cái, lấy xuống một khối ngọc bội bên hông, khối ngọc trong suốt vô cùng, trên đó có một chữ "Hạ".

Nàng cẩn thận đặt ngọc bội lên trục xe nói: "Chúng ta không có ác ý, xin hai vị công tử nhận lấy tín vật này."

"Cầu xin các ngươi cứu tỷ tỷ của ta."

Cố Vân Khởi chụp lấy ngọc bội nhìn một cái, tuy y không biết gì về Lạc Tuyết Sơn Trang, nhưng khối ngọc này nhìn có vẻ không tệ, làm tiền t.h.u.ố.c cũng đủ rồi.

Y vào trong xe ngựa lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong đựng rất nhiều chai lọ, nghĩ bụng chắc là có t.h.u.ố.c viên mà bọn họ cần rồi.

"Chỉ được lấy những thứ các ngươi cần dùng, những thứ khác phải trả lại cho tiểu gia ta."

Đây là do Thiên Thiên chuẩn bị cho bọn họ đấy! Không hề có dư một chút nào.

Hạ Vân Thư vui mừng cảm tạ, đang định nhận lấy thì Cố Vân Khởi lại cầm gói t.h.u.ố.c về, ôm chặt vào lòng như báu vật: "Thôi vậy, vẫn là tiểu gia ta đi cùng ngươi đi, vạn nhất ngươi cướp t.h.u.ố.c của chúng ta rồi bỏ chạy thì sao?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.