Xuyên Thành Cô Gái Nông Gia , Ta Mang Cả Thôn Làm Giàu - Chương 28: Lâm Tú Giành Mối Làm Ăn Không Thành

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:18

Ra khỏi nha môn, Lâm Uyển Uyển tiễn mấy người Vương chưởng quầy trở về cửa hàng thịt, tiện tay lấy thêm một ít nội tạng heo và đầu heo, lại mua thêm hai bộ xương heo, tổng cộng tốn mất ba lượng bạc. Trước khi rời đi, Cô còn để lại hai phần thịt kho cho bọn họ.

Cô còn phải tới Phó phủ một chuyến, ôi thôi, thật vất vả quá đi mất.

Đến trước cổng Phó phủ, tiểu đồng canh cổng rất lanh mắt, dắt xe lừa của Cô vào chuồng ngựa, để phu xe cùng cho ăn, rồi dẫn Cô đến chính sảnh chờ.

Chẳng bao lâu sau, Phó Tuấn Nghi vội vàng tới, bên cạnh dẫn theo một tiểu đồng lạ mặt, tuổi chừng mười mấy.

Lâm Uyển Uyển nghi hoặc hỏi:

Phó công tử, hôm nay không thấy Phó Thu và Phó Thuật sao?

Phó Tuấn Nghi ho nhẹ một tiếng rồi đáp:

Khụ, bọn họ bị ta phái đi theo dõi chuyện buôn bán nội tạng heo rồi, trước tiên sẽ thử theo cách cô nói hôm qua. Nếu khả thi, sẽ triển khai rộng khắp các châu quận.

Chỗ ta dân cư không nhiều, nhưng ở các châu lớn thì lượng bán chắc chắn phải tăng thêm, cửa hàng cũng phải theo đó mà mở rộng.

Phó Tuấn Nghi gật đầu:

Cô nói đúng. Ta cũng đã căn dặn họ tùy cơ ứng biến. Giá cả cũng sẽ có chút biến động, ví như ở Kinh thành, giá thịt vốn cao, giá nội tạng heo cũng sẽ cao hơn chút. Khi bán ra, sẽ rơi vào khoảng một trăm hai mươi văn, nếu là mở cửa hàng riêng hay bán cho tửu lâu, có thể lên tới nửa lượng.

Ồ, đắt vậy sao! Ở Kinh thành cái gì cũng cần bạc, thật chẳng dễ dàng chút nào…

Phó Tuấn Nghi khẽ cười, phe phẩy quạt giấy:

Là thế đấy, nơi nào cũng có cơ hội, mà cũng đầy cạm bẫy. Có chỗ nhìn như một bước lên mây, nào ngờ ẩn chứa biết bao hiểm họa. Nhưng làm người thì phải từng trải mới đáng một đời, không phải sao?

Lâm Uyển Uyển bừng tỉnh. Phải rồi, đây là cổ đại mà, quan lại có thể dễ dàng lấy mạng người. Chỗ nào cũng đầy nguy cơ, Cô sau này nhất định phải cẩn trọng hơn nữa, phòng người không thể thiếu.

Lâm Uyển Uyển lấy tờ ngân phiếu hai trăm lượng đưa trả lại:

Đa tạ Phó công tử, ta đã gom đủ bạc rồi, đây là bạc trả lại cho công tử.

Phó Tuấn Nghi kinh ngạc:

Mới hai ngày mà cô đã kiếm được từng ấy bạc sao?

Lâm Uyển Uyển lấy ra củ nhân sâm năm trăm năm tuổi được bọc trong vải thô, đưa cho chàng. Phó Tuấn Nghi mở ra xem, liền thất sắc:

Trời ơi! Củ sâm này ít nhất cũng bốn, năm trăm năm rồi! Cô lấy từ đâu vậy?

Lúc trước ta hái được trên núi. Hôm nay đã bán một cây ba trăm năm ở hiệu thuốc, cây này thì tặng cho công tử. Mong công tử sớm điều dưỡng thân thể, ta còn trông mong được cùng công tử mưu đại sự mà!

Phụt… ha ha ha!

Phó Tuấn Nghi không nhịn được phá lên cười. Chàng trở về quê lần này, đã gặp bao nhiêu gương mặt hai lòng, vậy mà chưa từng thấy ai hồn nhiên và chân thành như Cô.

Chàng đứng dậy, chắp tay hành lễ:

Thiếu vi bái tạ Lâm cô nương. Tại hạ nhất định không phụ kỳ vọng, cùng cô nương chung tay mưu nghiệp lớn!

Lâm Uyển Uyển vội xua tay:

Phó công tử đừng nghiêm túc thế, ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Việc làm ăn cứ từ từ, không cần vội.

Phó Tuấn Nghi lại khôi phục dáng vẻ công tử quý tộc, nhấp ngụm trà, trong lòng đã có chủ ý.

Vậy nếu đàm phán được mối làm ăn nội tạng heo ở các châu quận, cô nương đã tính sẽ mở cửa hàng thế nào chưa?

Lâm Uyển Uyển suy nghĩ một lát rồi đáp:

Quán bán thịt kho không cần lớn, có vài bàn là đủ. Thịt kho có thể bán theo cân hoặc bán riêng từng phần. Nhưng một cửa hàng thì không thể chỉ bán một món, ta sẽ nghĩ ra thêm vài món nữa bán kèm. Nhưng người trong tiệm phải là người đáng tin.

Ừm, đương nhiên rồi. Cô yên tâm, người bên ta đều đã sàng lọc kỹ. Sau này cô cần người, ta sẽ đưa sang, để họ theo cô học việc vài ngày rồi mới quay lại mở tiệm.

Được, vậy vài hôm nữa ta sẽ lại đến tìm công tử.

Sau khi từ biệt Phó Tuấn Nghi, Lâm Uyển Uyển đánh xe lừa trở lại chợ.

Thấy xe lừa đến, Lý Ngọc Anh kinh ngạc kêu lên:

Uyển Uyển! Muội mua xe lừa rồi à! Còn hai con lận! Chắc tốn nhiều bạc lắm hả?

Cũng không nhiều đâu, gặp một lão bá cần tiền chữa bệnh cho thê tử, ta thấy hai con lừa này khỏe mạnh nên mua luôn. Con cái thì đang mang thai, tạm chưa kéo được xe.

Có chửa rồi à? Vậy phải chăm kỹ đấy. Nhưng mà… ta với muội đều không có kinh nghiệm gì cả.

Lâm Uyển Uyển vuốt mặt lừa, dịu dàng nói:

Ta định nhờ thúc thúc Hữu Tài giúp trông con cái. Đợi sinh được lừa con thì cho thúc ấy luôn. Sau này là một đôi kéo xe cũng tiện.

Lý Ngọc Anh gật đầu:

Thúc ấy có kinh nghiệm, giao cho thúc trông cũng yên tâm. Nhưng muội thật sự tặng lừa con cho thúc à?

Lâm Uyển Uyển cười:

Có gì đâu. Không thể để thúc làm không công mà, phải không tỷ?

Ừm, nói cũng đúng. Vậy lát nữa ta với muội đến nói với thúc một tiếng.

Lâm Uyển Uyển liếc nhìn sạp hàng, thấy đã gần như bán sạch.

Hôm nay buôn bán thật tốt. Tổng cộng bán được hơn năm nghìn văn! May mà có chị họ Côi giúp, không thì ta không xoay sở kịp.

Cô nhìn sang quầy bên cạnh, thấy đã thu dọn về từ lâu.

Vậy mai ta qua cảm ơn bà ấy sau. Tỷ à, mình cũng về thôi!

Được, đi thôi đi thôi, ta còn muốn ngồi thử xe lừa mới đây!

Hai người cùng chuyển đồ lên xe, vui vẻ đánh xe trở về.

Xe này nhẹ thật đấy, lừa kéo cũng chẳng tốn sức!

Phải rồi, xe này bằng cả con lừa ấy! Hợp tác với Phó gia xong, ta được thêm một khoản vốn, mới dám mua. Nếu không thì còn phải tích góp lâu nữa.

Vậy muội cố gắng làm ăn nha. Tỷ chẳng giúp được gì, chỉ mong muội luôn thuận buồm xuôi gió.

Yên tâm đi tỷ, bên ta ổn rồi. Sau này tiệm mở, ta không cần chạy ngược xuôi mãi thế này nữa.

Có vẻ cũng nên tuyển thêm người làm rồi!

Người ngoài ta không yên tâm. Để xem sau vụ mùa rồi tính.

Lý Ngọc Anh bỗng nhớ ra điều gì, kéo tay Cô nói:

Uyển Uyển, muội thấy bên cậu muội thế nào? Dù nhà ngoại nghèo, nhưng sau mỗi vụ mùa đều mang chút đồ qua thăm muội, trong lòng vẫn nhớ đến muội đấy. Nếu cần người giúp, hay là nhờ người trong nhà mình?

Lâm Uyển Uyển ngạc nhiên. Thì ra nguyên chủ vẫn có liên hệ với nhà ngoại, xem ra cũng không phải loại tuyệt tình.

Được rồi tỷ, để muội nghĩ kỹ chuyện này.

Vừa nói, xe cũng về tới đầu làng. Lâm Tú và Lâm Hương Kiều thấy các Cô đánh xe lừa về, sắc mặt lập tức méo xệch vì ghen tức. Còn Lâm Hữu Tài thì vẫn tươi cười, hỏi:

Tiểu Uyển, muội mua xe lừa rồi à?

Lâm Uyển Uyển dắt con cái tới trước mặt thúc, nói:

Hôm nay tình cờ mua được hai con lừa. Con cái đang mang thai, bọn ta không biết chăm, nên muốn nhờ thúc giúp một tay.

Lâm Tú lập tức chen vào, bĩu môi châm chọc:

Ôi chao, Tiểu Uyển đúng là biết tính toán, mình mua lừa mà bắt người khác nuôi giúp. Định nhờ thúc Hữu Tài mà không đưa bạc à?

Lâm Hữu Tài sa sầm mặt, quát:

Thôi ngay đi, mụ vợ thằng Mã Tử! Có chuyện gì cũng phải nói cho ra hồn! Nhìn đầu lừa thôi mà cũng làm loạn à?

Rồi ông quay sang hỏi Lâm Uyển Uyển:

Tiểu Uyển, muội thật sự yên tâm giao lừa cho thúc?

Đương nhiên rồi, trong làng ai chăm lừa giỏi bằng thúc? Mà cũng không để thúc vất vả không công đâu, đợi sinh được lừa con thì để thúc nuôi luôn!

Lâm Hữu Tài nghe xong liền xua tay từ chối:

Không được không được! Làm sao thúc nhận nổi? Chỉ nuôi một thời gian thôi, không cần khách sáo. Lừa con này còn bán được bạc đấy!

Lâm Tú nghe vậy, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói:

Hữu Tài thúc, Lâm Uyển đã nói cho thì cứ nhận đi, đỡ phải vất vả mà còn có lừa con để lại!

Lâm Uyển Uyển trừng mắt lườm bà ta một cái, nói với Hữu Tài thúc:

Thúc à, không phải chuyện tiền bạc. Bọn ta không có thời gian chăm, mà nó cũng chưa làm việc được. Thúc chăm cẩn thận, đảm bảo sau này sinh ra lừa con vừa cao vừa khỏe!

Cô không để ông từ chối nữa, buộc dây cương con lừa cái vào xe trâu của ông, rồi nhảy lên xe lừa của mình, điều khiển đi xa.

Phía sau, sắc mặt Lâm Hương Kiều đen lại, trong lòng nguyền rủa không thôi. Có gì mà đắc ý! Đợi sau này ta phát tài sẽ mua cả xe ngựa! Chỉ là chút nội tạng heo thối thôi, có gì ghê gớm!

Nhưng nghĩ đến việc hôm nay đi đâu cũng bị từ chối, trong lòng lại bốc hỏa.

Thì ra, sau khi xuống xe, hai mẹ con liền chạy tới cửa hàng thịt, định mua nội tạng về bắt chước. Ai ngờ bị từ chối thẳng thừng. Họ còn thấy rõ một bao đầy nội tạng được che bằng bao tải trong cửa hàng, tức giận gặng hỏi. Vương chưởng quầy bực mình, nói thẳng đó là đồ người ta đặt trước rồi, bảo vài ngày sau quay lại, hiện tại không có bán.

Tức tối, họ lại chạy sang tiệm rèn hỏi về cái nồi, còn mô tả lại hình dạng. Ai ngờ Triệu chưởng quầy nhận ra ngay, nói rõ nếu không có sự cho phép của người đặt hàng thì không thể rèn tiếp. Mẹ con họ năn nỉ không được, quay sang chửi bới, bị Triệu chưởng quầy vác d.a.o ra hăm dọa, sợ quá phải bỏ chạy.

Càng nghĩ càng bực, đành mua hai cái bánh bao ngồi ăn trên xe chờ, ngồi đến ê mông, Lâm Uyển Uyển mới về, lại còn đánh xe lừa! Làm sao họ không ganh ghét cho được?

Về tới làng, hai người không thèm chào hỏi ai, cắm đầu đi thẳng về nhà. Lâm Hữu Tài tặc lưỡi hai tiếng, không nhịn được so sánh các Cô với Lâm Uyển Uyển – thật là một trời một vực.

Ông xoa lưng con lừa đầy trìu mến, vừa vuốt vừa lẩm bẩm:

Ngươi thích ăn cỏ gì thế? Đừng lo, ta về nhà là đi cắt cỏ cho ngươi ngay. Phải ăn nhiều vào, sinh ra con lừa thật to khoẻ nhé! Con lừa già nhà ta tính tình tốt lắm, nhớ mà hòa thuận nha…

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.