Xuyên Thành Cô Gái Nông Gia , Ta Mang Cả Thôn Làm Giàu - Chương 81: Bị Ảnh Hưởng Nghiêm Trọng
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:23
Sau khi Lâm Uyển Uyển hồi phủ, Cô ra đồng xem xét tình hình, thấy mùa vụ năm nay được chăm sóc rất chu đáo. Năm ngoái dân làng đã thu hoạch hai vụ, tích lũy không ít kinh nghiệm, năm nay dù Cô vắng mặt, nhưng mọi sự vẫn được điều hành bài bản.
Xưởng rượu cũng vừa hoàn tất. Mười hai thùng hấp và nồi sắt mà Cô đặt đã được giao đến đầy đủ. Dẫu triều đình không cấm việc nấu rượu, nhưng lại quản rất nghiêm việc sử dụng men. Men rượu nhất định phải mua từ nha môn, nếu không sẽ bị xử phạt, xưởng buộc phải đóng cửa, mà rượu ủ ra cũng không thể bán được.
Cô tự mình hướng dẫn mọi người ủ mẻ rượu cao lương đầu tiên. Phần rượu đầu giữ lại để tinh chế, còn rượu đuôi do chứa nhiều tạp chất, vị đắng nên chỉ có thể dùng làm phân bón. Mẻ đầu chỉ ủ trong mười ngày, mục đích là để mọi người quen quy trình. Nếu muốn ủ ra rượu ngon, chu kỳ lên men phải mất ít nhất hai tháng. Như loại rượu ngon thượng hạng, thì cần đến chín lần hấp, tám lần lên men, bảy lần chiết lọc, phải mất ít nhất một năm trời!
Cô đã dạy dân làng kỹ thuật ủ rượu ngũ cốc cơ bản, mục đích sau này là dùng để chế biến rượu hoa quả cao cấp. Cô định ủ sẵn ngũ cốc, rồi sẽ tùy thời điểm đem các loại hoa quả tươi ngon phối vào, sản xuất ra loại rượu mang hương vị độc đáo.
Vài ngày sau, bất ngờ có người từ kinh thành mang tin hỷ đến: Thẩm Lệ đã đỗ kỳ thi Hội, chuẩn bị vào thi Điện tháng tới! Chàng gửi về hai phong thư, một gửi cho gia quyến, một riêng cho Lâm Uyển Uyển. Trong thư nói chàng vẫn khỏe mạnh, bảo Cô chớ lo lắng, cứ an tâm làm việc.
Cả thôn náo động, ai nấy đều đến nhà chàng chúc mừng. Lâm Uyển Uyển vui mừng khôn xiết, lập tức hồi thư, kèm theo năm trăm lượng bạc, lại gửi quà tặng đầy một xe, căn dặn chàng chuyên tâm ôn luyện, mọi việc hậu phương đã có Cô lo liệu.
Suốt nhiều ngày sau đó, Cô cứ như người đang bay giữa mây, lòng lâng lâng như thể chính mình vừa đoạt giải bạc vạn. Trong đầu cứ mơ mộng, nếu mai sau được làm thê tử của trạng nguyên lang, thì danh phận ấy há chẳng khiến người người ghen tỵ hay sao?
Nhưng niềm vui lớn thường đi kèm với tai họa bất ngờ.
Bước vào tháng năm, trời đổ nắng gay gắt, nhiệt độ tăng vọt, mưa chẳng thấy bóng dáng đâu suốt hơn hai mươi ngày.
Cô cau mày hỏi hệ thống: 857, sao thời tiết lại nóng thế? Mới tháng năm mà nắng như đổ lửa! Lỡ không mưa nữa thì sao đây?
Đinh! Thân chủ lưu ý, trong vòng mười lăm ngày tới tiếp tục nắng to. Cảnh báo nguy cơ say nắng và hạn hán!
Trời ơi! Hạn thêm nửa tháng? Cây cối c.h.ế.t hết mất!
Xác nhận tình hình nghiêm trọng: mực nước các sông hồ giảm 40%, đất khô nứt, độ ẩm mất nhiều. Nếu không có nước tưới, năng suất mùa vụ năm nay sẽ giảm ít nhất hai phần!
Gì cơ? Đại hạn rồi sao?!
Đúng vậy. Ngoài ra, phát hiện một bầy châu chấu lớn đang bay từ phía bắc xuống, đã đến Yên Châu, chỉ năm sáu ngày nữa sẽ đến huyện mình. Cần lập tức phòng bị!
Châu chấu… ăn được không? Rán lên có khi thành món đặc sản?
Không thể ăn nhiều. Châu chấu ban đêm tụ tập sẽ sinh độc tố, ăn nhiều dễ ngộ độc. Hơn nữa, chúng ăn rất nhanh, chưa kịp bắt đã ăn sạch mùa màng.
Vậy làm sao giờ? 857, ngươi giúp ta nghĩ cách đi!
857 chỉ là hệ thống hỗ trợ kiếm tiền, không can thiệp thiên tai. Tuy nhiên, khuyên thân chủ dùng biện pháp sinh thái – thả thiên địch tiêu diệt.
Thiên địch à? A đúng rồi! Ta có nuôi hơn mười vạn con gà vịt!
Gợi ý chính xác. Trừ châu chấu bằng gà vịt đạt hiệu quả cao. Trừ phí sử dụng: 1.000 điểm năng lượng.
Ặc…
Tức thì, Cô hạ lệnh tưới nước ruộng gấp rút, lợi dụng lúc nước sông còn chưa cạn kiệt. Sau đó, Cô chạy đến nha môn, tìm huyện lệnh Cao báo cáo tình hình.
Châu chấu từ Kinh Châu tràn qua, hiện đang vượt Yên Châu, sắp vào địa phận ta! – Cô khẩn giọng trình bày.
Huyện lệnh Cao gật gù: Lão cũng vừa nhận báo cáo. Than ôi! Năm nay e rằng tiêu điều mất.
Đại nhân chớ lo! Kẻ tiểu dân có hơn mười vạn gà vịt ở thôn Thập Lý. Xin cho phép ta điều động toàn bộ đến tiền tuyến!
Huyện lệnh Cao đập bàn cái bốp , mắt sáng như sao: Hảo! Có Cô giúp, ta an tâm rồi!
Lập tức huyện ra lệnh dân đan túi lưới, chuẩn bị bắt châu chấu, đào hố, nhóm lửa. Huyện An Hoài phía tây cũng đồng lòng ứng chiến, thả gà vịt ăn châu chấu, dân làng tay lưới tay gậy hợp lực tiêu diệt.
Ngày thứ năm, đàn châu chấu ùn ùn kéo tới. Mây đen cuồn cuộn, tiếng cánh vù vù như nổi giông bão.
Huyện lệnh Cao lập tức ra lệnh thả gà vịt. Hơn 150.000 con lao vào bãi chiến trường, gà gáy vịt kêu vang rền. Lũ chim trời cũng sà xuống tham chiến.
Châu chấu tổn thất nặng nề ở làng Ngư Hà, sau đó rút chạy về phía tây. Tuy nhiên, hơn nửa đội quân đã bị tiêu diệt, một phần nhỏ thoát được.
Mặc dù làng Ngư Hà chịu thiệt hại nặng, nhưng nhờ có Lâm Uyển Uyển cấp thêm lương thực từ không gian – gạo và khoai tây – nên thôn dân vẫn tạm qua cơn khó khăn.
Cùng lúc, nước sông ngày càng cạn, đến cuối tháng năm chỉ còn nhỏ như mạch suối, vừa đủ dùng hằng ngày. Lâm Uyển Uyển lập tức đình chỉ toàn bộ xưởng sản xuất, nhờ 857 tìm nơi có mạch nước ngầm, rồi dẫn dân đào giếng lớn sau núi.
Tin dữ liên tiếp kéo đến. Không riêng Yên Châu, mà năm châu khác cũng đại hạn. Trong khi đó, phía nam như Biện Châu và Nhiêu Châu lại mưa to, lũ lụt ngập ruộng, triều đình phải phái quan đi cứu tế.
Rạng sáng một đêm, Lâm Uyển Uyển đang ngủ thì mặt đất rung chuyển dữ dội.
Đinh! Cảnh báo khẩn cấp! Động đất cấp cao! Thân chủ mau rời khỏi phòng!
Cô bật dậy, khoác áo, lao vào phòng Lâm Bạch, bế đệ rồi vội vã chạy xuống. Nhà cửa chao đảo, tường rung kẽo kẹt. Bên ngoài, dân làng hò hét trong hỗn loạn.
Rồng đất lật người rồi! Mau chạy!
Đứa nhỏ đâu! Mau tìm con gái!
Nam Hưng! Nam Mộc! Mau đưa cô nương và thiếu gia ra!
Lâm Uyển Uyển ôm Lâm Bạch, lớn tiếng trấn an: Đừng hoảng! Mau tập hợp người, đưa bọn nhỏ ra trước! Đếm số người!
Cuối cùng mọi người cũng ổn định giữa cánh đồng lúa. Dư chấn kéo dài hơn nửa canh giờ. Hệ thống thông báo: Tâm chấn tại huyện Nhạc Dương – chấn động 7,8 độ, huyện Vân An dư chấn 5,2 độ. Đề nghị không ở trong nhà đêm nay.
Uyển Uyển dẫn mọi người ra ruộng tránh nạn, gặp Lý Ngọc Anh liền hỏi: Bà nội Sơ Thuần đâu rồi? Có ai bị thương không?
Tất cả ổn cả. Bà cụ ở góc kia kìa! – tẩu tẩu đáp.
Lâm Uyển Uyển chạy tới, thấy bà lão đang xoa chân. Bà không sao chứ?
Không sao, chỉ hơi trẹo chân thôi!
Cô ngồi xoa bóp cho bà, lòng đầy lo lắng. Động đất, hạn hán, lũ lụt… chẳng lẽ kế tiếp sẽ là ôn dịch?
Cô lắc đầu, không dám nghĩ tiếp. Đêm ấy, mọi người nằm ngoài ruộng lúa, có người mệt quá ngủ luôn. Dư chấn còn xảy ra hai lượt nữa, tuy nhỏ nhưng cũng khiến ai nấy kinh hồn.
Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về hướng tây, khấn thầm cho Nhạc Dương: Cầu mong bá tánh đều bình an vô sự…