Xuyên Thành Cô Gái Nông Gia , Ta Mang Cả Thôn Làm Giàu - Chương 104: Phủ Thừa Tướng Lâm Nguy
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:25
Vừa đặt chân tới cửa phủ Thừa tướng, Lâm Uyển Uyển đã cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn. Thẩm Lệ đưa Cô vào sảnh chính, nơi lão gia và lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế thượng.
Cô vội vàng khom người thi lễ, cung kính cất tiếng:
Vãn bối Lâm Uyển Uyển, kính chào Thẩm lão gia, Thẩm lão phu nhân!
Thẩm Ngọc An cười ôn hòa, giơ tay ra hiệu:
Tiểu thư Lâm không cần đa lễ, mời an tọa.
Bạch Minh Châu nhìn Cô từ trên xuống dưới, càng nhìn càng vừa ý. Ánh mắt thoáng đảo qua cháu trai mình, bà liền hiểu ra tám chín phần. Nào phải do muốn ở lại kinh thành mưu nghiệp mới không chịu thành thân? Chỉ e trong lòng đã có người từ lâu. Nghĩ vậy, bà lập tức mở lời dò xét.
Tiểu thư Lâm năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Bẩm lão phu nhân, năm nay vãn bối vừa tròn mười sáu.
Ồ, thật là độ tuổi đẹp nhất đời người. Tiểu thư đã bàn chuyện hôn nhân với ai chưa?
Lâm Uyển Uyển đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu:
Chưa ạ…
Bạch Minh Châu vừa định hỏi thêm thì bị Thẩm Ngọc An liếc mắt ngăn lại, bà đành cười trừ bỏ qua.
Cô Lâm, Thẩm lão gia đổi chủ đề, nghe nói loại lúa Cô đưa về cho huyện Vân An có năng suất rất cao. Không biết giống lúa ấy từ đâu mà có?
Lâm Uyển Uyển thu lại vẻ thẹn thùng, nghiêm túc đáp:
Bẩm lão gia, đó là do vãn bối tình cờ gặp một thương nhân ngoại quốc bị đắm thuyền, đem theo vài hạt giống quý hiếm. Hắn không rành tiếng địa phương, không ai chịu mua. Vãn bối thấy đáng thương nên gom chút bạc chuộc lại số giống ấy. Nào ngờ sau khi gieo trồng thử, năng suất cao không tưởng. Vì vậy vãn bối mới đề nghị dân làng cùng trồng, còn khoai tây cũng do đó mà ra. Sau đó, vãn bối trình lên huyện trưởng Cao đại nhân để mở rộng thí nghiệm.
Thẩm Ngọc An mỉm cười gật đầu:
Tốt lắm! Công lao của cô là phúc cho trăm họ. Hoàng thượng đã hạ chỉ phân phát giống lúa này về các địa phương khác, vài năm nữa e rằng thiên hạ chẳng còn cảnh thiếu đói nữa!
Lâm Uyển Uyển cúi đầu, xoa mũi cười:
Vãn bối không dám nhận.
Còn nữa, Thẩm Ngọc An tiếp lời, nghe nói cô cũng là người chế tạo cối xay nước nổi tiếng, chẳng hay học được từ đâu?
Lâm Uyển Uyển vừa định ấp úng thì Thẩm Lệ lên tiếng giải vây:
Cô học từ một vị sư phụ thần bí, người ấy không để lại danh tính, cũng chẳng muốn nổi danh, sau khi truyền dạy xong liền biến mất.
À, thì ra vậy. Thẩm Ngọc An gật đầu.
Lâm Uyển Uyển cũng vội phụ họa:
Đúng là như thế, vãn bối chẳng biết danh tính sư phụ. Nếu kể ra, e rằng chẳng ai tin.
Người có tài thường ẩn danh, có thể làm ra thứ kỳ diệu như vậy thì đúng là kỳ nhân dị sĩ, Thẩm lão gia cười nói, rồi lại hỏi, Nghe nói cô định mở tửu lâu tại kinh thành? Mọi việc chuẩn bị tới đâu rồi?
Dạ, mọi thứ đã sắp xếp xong, đang cải tạo lại. Dự kiến nửa tháng nữa sẽ khai trương.
Tốt! Nếu thiếu nhân thủ hay gặp khó khăn gì, cứ nói. Đừng ở trọ bên ngoài, lão phu nhân, bà sắp xếp một sân viện cho cô Lâm đi, một cô nương ở ngoài không tiện.
Được rồi, ta sẽ cho người đến quét dọn ngay.
Lâm Uyển Uyển vội đứng dậy cúi người thi lễ:
Đa tạ lão gia, lão phu nhân đã chiếu cố.
Thẩm Ngọc An phất tay:
Ngọc Nhi, dẫn cô Lâm dạo một vòng trong phủ.
Dạ, tổ phụ.
Lâm Uyển Uyển theo Thẩm Lệ ra ngoài, vừa đi vừa ngắm cảnh phủ tể tướng. Cô khẽ cười:
Giờ huynh là cháu nội của Thừa tướng rồi, oai phong lắm nha! Sau này phải che chở cho muội đó!
Thẩm Lệ bật cười, ánh mắt ôn nhu:
Chỉ cần muội không làm trời sập, ta che chở muội cả đời.
Hai người còn đang trò chuyện thì có một tiểu nha hoàn chạy tới thông báo:
Đại nhân, tiểu thư Lâm, sân đã dọn dẹp xong.
Được, Uyển Uyển, muội theo Cô ấy đến sân trước, ta lát nữa sẽ qua.
Vâng.
Nào ngờ vừa tới nơi, nha hoàn kia lại thay đổi thái độ, giọng đầy kiêu ngạo:
Lâm tiểu thư, đây là sân của người. Người hầu của người đang đợi bên trong. Không có gì nữa thì ta cáo từ.
Lâm Uyển Uyển sầm mặt, bước vào trong viện, kể lại cho Nam Hi nghe. Nam Hi cùng Nam Mộc bật cười:
Tiểu thư, chắc người không biết, hiện tại Thẩm tiên sinh là cháu đích tôn của Thừa tướng, tuấn tú lại có tiền đồ, trong phủ này e rằng không ít người thầm ngưỡng mộ. Nay người bỗng dưng xuất hiện, lại được chàng đối xử ân cần, người ta không ganh mới lạ!
Hừ, ganh thì ganh, để xem ai thắng ai! : Cô cười lạnh, bắt đầu chuỗi ngày phá hoại hậu viện.
Anh Lý, thời tiết hôm nay đẹp quá, chúng ta ra ngoài chơi đi~
Anh Lý, hoa kia đẹp thật! Giúp muội hái đi~
Anh Lý~ Giúp muội gọt lựu nha~
Thẩm Lệ không những không tức giận, ngược lại còn phối hợp hết lòng. Đám nha hoàn tức đến mức suýt hộc máu, nói xấu sau lưng bao nhiêu cũng vô ích, Lâm Uyển Uyển vẫn cứ như không, ngày càng lấn át.
Một hôm, có nha hoàn lạ mặt đến gọi Cô:
Cô Lâm, chủ nhân mời người đến thư viện. Xin theo ta.
Lâm Uyển Uyển cảnh giác:
Chờ ta gọi người đi cùng.
Cô không muốn đi sao? Vậy ta sẽ bẩm lại là cô không nghe lời…
…Được rồi, đi thì đi!
Trên đường, nha hoàn nọ bóng gió:
Cô Lâm, thiếu gia chưa thành thân, nhưng nếu cưới cũng sẽ là danh môn khuê tú. Mong cô tự trọng!
Ồ? Vậy là ý của lão phu nhân, hay thiếu gia, hay là của cô?
Nha hoàn câm nín, dẫn Cô tới một viện vắng, đẩy Cô vào rồi khóa cửa.
Cô hét cũng vô ích thôi! Người bên ngoài chẳng nghe thấy đâu. Cô ngoan ngoãn đi, bọn họ sẽ ‘chăm sóc’ cô tử tế…
Ba bốn tên đàn ông từ bóng tối bước ra. Lâm Uyển Uyển tái mặt, hét lớn:
857! Cứu mạng!
857: đến rồi! Cho Uyển Uyển ba lựa chọn: đánh ngất: giật điện: rửa sạch.
Chọn 1! Đánh ngất là được rồi!
Thuốc bột trong tay áo, nín thở khi dùng!
Cô nhanh chóng rút bọc thuốc ra, chửi đổng một câu rồi ném thẳng vào bọn chúng. Không đầy một phút, cả đám ngã lăn ra đất. Cô chạy xa mấy trượng mới dám thở mạnh.
857, giữ cửa giúp ta, có gì báo ngay!
Đã rõ! Uyển Uyển cứ nghỉ đi!
Cô trốn vào không gian nghỉ ngơi, đêm hôm đó còn dậy rải thêm thuốc lần nữa.
Sáng sớm, Cô hóa trang cho mặt mày nhợt nhạt, ngồi co ro ở cửa phòng chờ người tới cứu.
Phủ Thừa tướng thì náo loạn suốt đêm. Nam Hi và đám người tìm Cô khắp nơi, cuối cùng có người nhớ ra chưa tìm thư viện phía sau.
Thẩm Lệ đạp tung cửa, nhìn thấy Lâm Uyển Uyển liền chạy tới bế Cô lên, run rẩy:
Uyển Uyển! Là ta đến chậm…
Cô run giọng đáp:
Muội không sao… may mà có thuốc bột, chúng chưa kịp làm gì…
Thẩm Lệ ôm Cô, quay người rời đi, mặt âm trầm đến đáng sợ.
Về tới viện, Nam Hi và mọi người đều khóc nức nở. Sau khi ổn định tinh thần, Cô kể lại toàn bộ sự việc, nhấn mạnh người hầu kia không phải người trong phủ.
Thẩm Lệ tức giận đến siết nắm tay, giọng trầm thấp:
Uyển Uyển, đừng lo. Ta nhất định điều tra rõ ràng! Người nào dám hại Cô, ta sẽ không tha!