Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 121: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:40
"Cái này gọi là thân dân." Mặc dù chỉ thân với mình chị dâu.
Đồ Nam cười hì hì: "Không có gì, chỉ là gần đây thấy công việc của chị khổ cực quá nên đến nói chuyện tâm sự."
Nguyễn Thu Thu tức giận liếc mắt nhìn cậu: "Có loại ông chủ nào ngu như cậu không, nhân viên đã tăng ca mà còn lo lắng."
"Đấy không phải là em đang quan tâm cuộc sống của vợ chồng hai người sao!"
Đồ Nam tự giác kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, ý đồ muốn moi ra tin tức gì đó hữu ích: "Sắp được nghỉ rồi, chị cũng đại boss có định đi ra ngoài chơi không?"
"Đừng có giở trò."
Lúc phát hiện ra thân phận thật của Trình Tuyển, cô mới biết thì ra ở trong game cô được bọn họ hỗ trợ, chuyến du lịch mà cô cho là may mắn rút được cũng là do bọn Đồ Nam giở trò quỷ. Cô cho là mình xuyên qua một thế giới khác sẽ giống như người khác có bàn tay vàng trên người, vận may tăng lên gấp trăm lần, về sau mới phát hiện tất cả may mắn đó đều là Trình Tuyển cho cô.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thu Thu mấp máy môi, không nói một lời.
Đồ Nam không biết lúc hai người bọn họ kết hôn không có tình cảm, nghĩ rằng vợ chồng hai người đang giận dỗi.
Mắt thấy cách chỉ còn mấy tháng nữa là đến Tết, kỳ nghỉ đông đương nhiên phải đi ra ngoài chơi, Đồ Nam đã tuyệt vọng trong chuyện thoát FA, chỉ có thể từ từ thức ăn cho chó của người khác, làm chút chuyện tốt cho đại boss. Chỉ một lát, Đồ Nam buồn tủi, lệ rơi đầy mặt: "Chị dâu, chị không biết đâu, liên đoàn cẩu độc thân đều phản bội em, hai thằng mứt dại Tiêu Phiền và Phó Tử Trừng kia đều chạy hết rồi! Bọn họ đều đón Tết cùng bạn gái!"
Nguyễn Thu Thu hơi kinh ngạc: "Thật sao, vậy phải chúc mừng cho họ rồi. Nhưng chẳng phải, Tiêu Phiền ——" vẫn còn thương nhớ An Nhu sao.
"Cậu ta mượn danh đi công tác, đuổi sang nước Mỹ." Đồ Nam chậc chậc chậc vài tiếng, "Ai biết được về sau bọn họ sẽ tiến triển như thế nào chứ."
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, không khỏi cười một tiếng.
"Mỗi người đều tại đang nhìn về phía trước."
Cô cũng nên nhìn về phía trước.
Chủ đề chạy lệch đi xa tít tắp mù khơi, Đồ Nam đã quên mất dự định lúc đầu của cậu khi tới đây. Cậu uống một chén nước ngọt, ăn mấy viên kẹo sữa, còn có ăn cả đồ ăn vặt và hoa quả sấy khô của chị dâu, buôn dưa lê về quan điểm của mình đối với hôn nhân, cuối cùng bị thư ký thúc giục mới chịu rời khỏi.
Ra khỏi văn phòng Nguyễn Thu Thu, Đồ Nam sững sờ: "A, vừa rồi tôi dự nói cái gì nhỉ?"
Thư ký im lặng nghẹn lời, cô đã quá quen với vị giám đốc trong lời người khác thì mạnh mẽ, hoàn hảo nhưng thật ra lại là một con Husky ngốc xít, cô nở nụ cười nghề nghiệp: "Mười mấy phút nữa sẽ mở video họp hội nghị trực tiếp, ngài nên đi chuẩn bị một chút."
Nguyễn Thu Thu ngồi trong phòng làm việc.
Cô đã hoàn thành hết các công việc trong giai đoạn này, nếu như muốn tìm người tiếp nhận, hẳn là rất dễ dàng.
Thời gian không còn sớm, cô nằm ngửa trên ghế, cầm điện thoại di động mở Weibo, một đám người đều đang đợi được phát thức ăn cho chó.
Nguyễn Thu Thu vuốt vuốt lông mày, đính kèm một bản vẽ tay.
Vẫn là lần nữ hiệp ngồi trên cây đại thụ lần trước. Lần này, sau hông của nàng không có cài kiếm nữa, phía sau gánh nặng trĩu nặng, lúc ẩn lúc hiện. Hai tay của nàng vòng ra sau đầu, răng cắn một cọng cỏ, tiêu sái chậm rãi đi về hướng mặt trời lặn.
Chim mập bay trước: Dẹp đường hồi phủ thôi!
Về đến nhà.
Trình Tuyển từ phòng bếp đi ra, anh cầm trong tay một bình Yakult, áo ngủ lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo lộ ra dáng người uể oải. Nguyễn Thu Thu tự nhiên hỏi: "Cơm tối muốn ăn cái gì?"
Trình Tuyển: "Mãn Hán toàn tịch."
Nguyễn Thu Thu: "... Xin anh hãy làm người!"
"Quốc yến Điếu Ngư Đài."
"Anh coi tôi là ai thế? Máy đặt cơm sao?" Nguyễn Thu Thu đập một cái vào tay của anh "Nếu có bảnh lĩnh này, sao tôi lại không đi làm đầu bếp của Michelin?"
Trình Tuyển giống như phát hiện đại lục mới: "Michelin..."
"Nằm mơ giữa ban ngày." Nguyễn Thu Thu mặt không đổi sắc cắt lời anh.
Tựa hồ mỗi ngày chủ đề đều là từ ăn cái gì bắt đầu. Rốt cục, hai người quyết định ăn sủi cảo, Nguyễn Thu Thu cắt gọn thịt và đồ ăn rồi bảo Trình Tuyển băm nhân bánh còn mình thì đi chuẩn bị vỏ ngoài. Từng tiếng cạch cạch của d.a.o phay băm trên mặt thớt khiến cả căn nhà bình dị hẳn lên.
Nguyễn Thu Thu bận rộn xong, chợt thấy tiếng băm nhân bánh dừng lại.
Cô quay đầu lại thì thấy Trình Tuyển đang đưa lưng về phía cô, nhìn chăm chú nhân bánh trên thớt, đang đấu tranh giữa nếm và không nếm.
Nguyễn Thu Thu: "!!! Không được ăn thịt sống! Có vi khuẩn!"
Mấy phút đồng hồ sau.
Bị bắt tại trận, Trình Tuyển thành thành thật thật ngồi trên ghế, nhìn Nguyễn Thu Thu dạy anh cách làm sủi cảo, nhìn đi nhìn lại mấy lần, anh ngại phiền, nhíu mày múc một muỗng nhân bánh đắp lên da, lại thả một ổ bánh da, xiết chặt.