Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 123: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:40
Cô kéo vali hành lý, bảo bác tài xế chở cô đến chỗ cách căn hộ khoảng tầm chục kilomet, khổ nỗi trên đường lại bị kẹt xe, Nguyễn Thu Thu đành phải mở to mắt nhìn đồng hồ taxi không ngừng chuyển động, số tiền cũng theo đó mà từ từ tăng lên, thấy vậy thịt Nguyễn Thu Thu đau đến mức hận không thể lập tức xuống xe, kéo vali hành lý xuống xe cuốc bộ.
Bây giờ không thể so với trước kia.
Chuyện đi đi về về đều có tài xế đưa đón đã hoàn toàn trở thành lịch sử, nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, may là cô vẫn còn số tiền moi được từ đám chị em tố liệu*, ít ra vẫn tìm được chỗ nào đó sống được. Từ nay về sau cô sẽ không còn là phu nhân tổng giám đốc nữa mà chỉ là một người bình thường sắp phải cong eo cúi đầu trước các loại vấn đề như thuê phòng, làm ăn.
(*) Trong truyện tác giả viết塑料姐妹情 còn cụm đầy đủ塑料花姐妹情: Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau. (Nguồn: Baidu)
Taxi còn đang thong thả nhích lên từng tí một.
Có lẽ là bác xe không đành lòng, nhìn thoáng qua dáng vẻ cá c.h.ế.t của Nguyễn Thu Thu trong gương chiếu hậu, nói: "Cô gái này, nếu như cô đang vội thì có thể đi tàu điện ngầm, thứ sáu giờ này là giờ cao điểm tắc đường rất nhiều, có lẽ còn phải chờ thêm một giờ nữa."
Nguyễn Thu Thu nhìn sang đồng hồ taxi.
"..." Bác nói đúng lắm.
Mấy phút đồng hồ sau, taxi dừng ở ven đường, Nguyễn Thu Thu xách vali hành lý đi tàu điện ngầm, bỗng nhiên nhớ ra mình chưa có thẻ tàu, thế là lại vội vàng chạy đi làm thẻ. Lại một vấn đề nữa, trên người không có tiền lẻ, cô đành phải đi ngân hàng lấy tiền lẻ, lấy tiền lẻ đi làm thẻ xong cuối cùng cũng có thể đi tàu điện ngầm.
Lúc này Nguyễn Thu Thu đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.
Nhưng cô nhất định phải che kín mít từ đầu đến chân, đeo khẩu trang và mũ, miễn cho bị những người khác nhận ra. Mặc dù vậy nhưng dáng người cân xứng và cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia vẫn thu hút sự chú ý của người khác như cũ, lại thêm việc quần áo trên người đều không rẻ, đi đâu cũng bị người vây xem, thậm chí còn có người cho là cô là vị minh tinh nào, đi lên bắt chuyện, muốn xin chữ ký.
Nguyễn Thu Thu đau đầu không thôi. Cô bỗng nhiên bắt đầu hối hận, đáng ra mình không nên tự đi tìm phiền phức chỉ để tiết kiệm tiền.
Đến khách sạn, Nguyễn Thu Thu đặt phòng một người, nhân viên lễ tân nhìn thoáng qua tên của cô, cười nói: "A, ngài cùng tên với bà chủ của Gia Trừng này."
Nguyễn Thu Thu khiêm tốn nói: "Nào có nào có, tôi làm sao đẹp bằng cô ấy được."
Nếu như người quen biết nghe được câu nói này của Nguyễn Thu Thu nhất định sẽ tò mò về độ dày của da mặt cô lắm.
Đây là một khách sạn phổ thông theo mô hình chuỗi khách sạn, may mà thiết bị cũng coi như mới, Nguyễn Thu Thu ngồi ở trên giường, sờ chiếc bụng đang đánh trống liên tục, quyết định gọi thức ăn ngoài. Được tặng thêm một nồi lẩu cay, rất có lời, Nguyễn Thu Thu ăn một miếng, nhíu mày.
Sao thấy nói là vạn lời khen cơ mà, còn không bằng cô tự làm một nồi ở nhà ăn.
Cô thở dài, tụt cả hứng, ăn qua loa vài miếng rồi nằm ở trên giường ngẩn người. Lúc này Trình Tuyển chắc cũng đã nhận được tin rồi, có lẽ cũng chấp nhận thực tế rồi, cô không dám nghe đến giọng của Trình Tuyển nên đã đổi số điện thoại, kéo vào danh sách đen trong Wechat, từ nay về sau liền rốt cuộc cũng sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Trình Tuyển nữa rồi.
Nguyễn Thu Thu đã nghĩ kỹ.
Ngày mai sẽ mua vé đi một thành phố khác, nơi đó không ai có thể biết liên hệ giữa cô và bà chủ Gia Trừng. Cô sẽ đổi kiểu tóc, mặc quần áo bình thường, mặt không có thời gian rảnh rỗi chăm sóc nữa thì có lẽ không được bao lâu sẽ thành một cô gái chỉ được coi là xinh xắn ngay thôi, lẩn vào trong biển người mênh m.ô.n.g là chả ai nhận ra đâu.
Hối hận không? Có lẽ, Nguyễn Thu Thu có một chút hối hận thoáng qua.
Cô cũng giống người bình thường, cũng thích sống cuộc sống thoải mái dễ chịu, hi vọng mình ít việc phải lo lắng, không phải mệt mỏi, loại suy nghĩ này thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện.
Nhưng Nguyễn Thu Thu làm không được.
Cô không có cách nào đáp lại tình cảm của Trình Tuyển, nếu như cứ bỏ mặc cho anh càng ngày càng thích mình thì là không có trách nhiệm, chẳng khác nào lừa gạt tình cảm của người ta. Đêm đó Nguyễn Thu Thu nghĩ rất nhiều, trong vấn đề tình cảm, cô rất chậm chạp, cô vừa nghĩ tới Trình Tuyển đã từng ôm thật chặt cô run rẩy như vậy mà cô lại nói với anh là mình có niềm vui mới nên ly hôn thì nỗi hổ thẹn và tự trách lại bao trùm lấy cô.